Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 438: Các phương thiên tài tề tụ

Chương 438: Các phương thiên tài tề tụ
Mấy người bọn hắn vừa trò chuyện vừa đi về phía trước.
“Cái thứ hạng pháp như thế nào?”
Kỷ Phong nói: “Mấy năm nay không phải các gia tộc ẩn thế dần dần xuất thế sao? Võ giả trẻ tuổi giỏi giang nhiều lắm, đại hội thiên vũ lần này, thực tế còn rất nhiều người lợi hại, bọn họ cũng không chọn tham gia, bởi vì đối với những người đó mà nói, có thể không có ý nghĩa quá lớn.”
“Hơn nữa, có một số người quá ba mươi tuổi, nhưng thật ra mà nói, ba mươi tuổi với hơn hai mươi tuổi, không tính là chênh lệch tuổi tác quá lớn, cỡ ba mươi tuổi theo một ý nào đó cũng coi như người đồng lứa chúng ta, dù sao võ đạo mấy ngàn năm tuổi thọ, mười tuổi chênh lệch tính là gì?”
Bọn hắn gật đầu.
“Ta nghe nói, bảng thần tử một lần nữa làm mới, quy tắc không đổi, nhưng thêm vào rất nhiều người, cho nên, cũng tăng thêm hai bảng danh sách khác.”
“Thiên Bảng năm trăm người, Địa Bảng một ngàn người, thần tử nhất bảng trăm người, lần này có thể vào thần tử bảng, hàm lượng vàng so với bây giờ cao hơn nhiều, vì tăng thêm các gia tộc ẩn thế.”
Đinh Vân Thanh nói: “Ngược lại cũng không quan trọng, đoán chừng ta có thể vào Thiên Bảng?”
Kỷ Phong cười nói: “Thần tử bảng không dám nghĩ, trong chúng ta cảm giác cũng chỉ có Sở thiếu có thể tiếp tục ở lại trên đó, chúng ta cứ tranh Thiên Bảng cũng không tệ.”
Sở Vân Hiên nói: “Những cao thủ ẩn thế của các gia tộc cộng lại có bao nhiêu vậy?”
“Ôi, nhiều lắm, mấy trăm thiên tài ở độ tuổi chúng ta khẳng định có, ta cảm giác ít nhất bốn mươi, năm mươi người phải chen vào thần tử bảng.”
Vưu Khiêm Nhân hỏi: “Những người lợi hại đó không tham gia đại hội thiên vũ lần này, cũng có thể tiến vào sao? Dù sao đối với bọn họ không có một sự tham khảo nào trên thực lực?”
Kỷ Phong nói: “Dù cho trên thực lực không có tham khảo, nhưng vẫn có rất nhiều nơi có thể tham khảo, cái này không quan trọng, nếu thực lực bọn họ không tốt mà vẫn lên bảng, sớm muộn gì cũng lộ nguyên hình thôi, dù sao thời đại này, thực lực của bọn họ không thể ẩn giấu được bao lâu.”
An Tâm bên cạnh hỏi: “Ta nghe nói rất nhiều người là vì thánh di chi địa mà đến, thánh di chi địa cũng không hấp dẫn được những người đó tham gia sao?”
Kỷ Phong nói: “Tùy người thôi, cũng xem ý nghĩ của họ nữa, dù sao cao thủ nhiều như vậy, đối với nhiều người mà nói, họ thật sự càng muốn ẩn giấu một chút thực lực thật sự của mình, nhưng bất kể như thế nào, đại hội thiên vũ lần này có lẽ là cường độ cao nhất trong nhiều năm trở lại đây.”
Bọn hắn gật đầu.
“Nha? Đinh thiếu?”
Mấy thân ảnh cũng vừa vặn đi tới, một người trong đó nhìn về phía Đinh Vân Thanh.
“Vương thiếu, đã lâu không gặp.” Đinh Vân Thanh cười nói.
“Nghe nói ngươi là nhị thiếu gia đường đường Đinh gia, lại nhận một Sở Vân Hiên không có bối cảnh làm anh em? Chuyện này làm chúng ta thất kinh đấy Đinh thiếu.”
“Ha ha ha ha.”
Mấy người bên cạnh cũng cười ồ lên.
Có thể thấy, nhóm người này có một loại cảm giác ưu việt bẩm sinh không giải thích được.
Sở Vân Hiên cho dù đã có rất nhiều chiến tích khiến người ta rúng động, nhưng trong mắt bọn họ, dường như chẳng là gì.
Dường như bọn họ cũng có thể tùy tiện làm được như vậy.
Vưu Khiêm Nhân ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi Đinh Vân Thanh: “Đinh ca, mấy vị này là ai?”
Đinh Vân Thanh cười nói: “Mấy gia tộc ẩn thế, không quan trọng.”
Vưu Khiêm Nhân cười nói: “Đây chính là thiên tài gia tộc ẩn thế sao? Sao cho ta cảm giác chưa từng va chạm xã hội thế nhỉ?”
“Đúng đấy đúng đấy.” Diệp Phỉ Nhi liên tục gật đầu.
Mấy người kia ánh mắt ngưng lại: “Mẹ nó, mày tự tìm đường c·h·ế·t có phải không?”
“Thôi!”
Một người đứng dậy, ngăn cản bọn họ, rồi cười nói: “Bọn họ chỉ là đùa một chút thôi, tất cả mọi người đều như nhau cả.”
Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về phía Sở Vân Hiên, hỏi: “Vị này chắc hẳn là Sở Vân Hiên Sở huynh? Trần Kha, hân hạnh.”
Sở Vân Hiên bắt tay hắn: “Hân hạnh.”
“Vừa rồi mấy vị huynh đệ ta nói, ngươi đừng để trong lòng.”
“Ừ, không có gì, ta cũng thấy nói chuyện với bọn họ thật là hạ giá.” Sở Vân Hiên nói.
Trần Kha khẽ chau mày.
“Mày làm bộ cái gì hả?”
Một người chỉ vào Sở Vân Hiên giận dữ mắng mỏ.
Sở Vân Hiên nhếch mép cười: “Chỉ đùa một chút thôi, các ngươi cũng đừng để trong lòng.”
Trần Kha cười rồi nói: “Rất mong chờ đại hội thiên vũ có thể cùng ngươi so tài một trận, đi trước.”
Sau đó bọn họ cùng nhau đi ra.
“Trần ca, nể mặt hắn làm gì chứ? Giả tạo quá.”
Trần Kha thản nhiên nói: “Ta cũng không muốn để người khác cảm thấy chúng ta gia tộc ẩn thế là một lũ hề không coi ai ra gì.”
“Xì, nhưng mà chúng ta có thực lực không coi ai ra gì mà, vậy tại sao không thể chứ? Được rồi, vậy ta bây giờ đi tìm ai đó, Trương Sơ Trần, ta sẽ hạ gục hắn, xem ai còn cảm thấy ta không coi ai ra gì.”
“Mấy gia tộc ẩn thế cũng chỉ có nhiêu đó thôi sao?” Diệp Phỉ Nhi khó chịu lẩm bẩm.
“Khụ khụ.” Đinh Vân Thanh ho khan: “Cũng tùy người thôi, thật ra ta không phải như vậy mà.”
Rồi Đinh Vân Thanh giải thích: “Mấy người đó ta cũng không quen, cũng chỉ quen Trần Kha một chút thôi, nhị lưu gia tộc ẩn thế, thực lực cũng xêm xêm Đinh gia ta thôi, mấy người còn lại chắc là gia tộc ẩn thế tam lưu.”
“Mạnh cỡ nào?” Vưu Khiêm Nhân hỏi.
“Mạnh thì chắc chắn mạnh, nhưng mà không có đầu óc thì đúng là không có đầu óc, một số người của gia tộc ẩn thế, trẻ tuổi kiêu ngạo, tự cho mình hơn người một bậc, trên thực tế thì không có gì.”
Vưu Khiêm Nhân xắn tay áo lên: “Mẹ nó, ta ngược lại muốn xem những người này trâu bò cỡ nào, ai cũng ra vẻ như nhị ngũ bát vạn vậy.”
Kỷ Phong nói: “Không cần để ý tới mấy người này, càng không coi ai ra gì, thì càng là ánh mắt thiển cận, chúng ta phải chú ý hơn chính là những cao thủ tương tự Đinh thiếu.”
Đinh Vân Thanh: “Uy uy uy, không cần phải nâng ta lên như vậy chứ?”
“Ha ha ha, Sở thiếu, ngươi phải cẩn thận đấy, ngươi bây giờ là đối tượng mà mấy người này chú ý trọng điểm.” Kỷ Phong lại nói.
Gặp phải thời đại hoàng kim, bọn họ xuất thế.
Lại vừa hay Sở Vân Hiên là người có danh tiếng lớn nhất trong thời kỳ này.
Các loại truyền thông thổi phồng Sở Vân Hiên đến mức quá đáng.
Bọn họ tự nhiên chú ý.
Không giống với Trương Sơ Trần, Sở Vân Hiên tự nhiên khiến bọn họ cảm thấy nhất định là có lợi hại, nhưng nhất định là khoác lác.
Không có bối cảnh, tuổi không lớn lắm, có thể trâu bò cỡ nào?
Sở Vân Hiên gật đầu: “Không quan trọng.”
Sau đó, An Tâm về An gia ở Thánh Đô.
An gia là một trong mười sáu gia tộc chữ thiên cấp ở Thánh Đô.
Cùng Tiêu gia của Tiêu Dật có cùng một cấp bậc.
Vốn An Tâm muốn mời Sở Vân Hiên đi cùng.
Nhưng mà Sở Vân Hiên lười đi.
Lại còn không quen.
An gia là một đại gia tộc.
Chi nhánh quá nhiều.
An Tâm và người nhà của cô ấy, chỉ là một mạch trong số đó.
Nếu chỉ là người nhà yên tâm An Tâm, Sở Vân Hiên đi qua thì cũng không có vấn đề gì lớn.
“Vậy chúng ta đợi ngày mai vào vòng so tài.” Sở Vân Hiên nói.
“Đi thôi!”
Ngày hôm sau.
Sở Vân Hiên bọn họ cũng đến hiện trường tụ tập cho cuộc so tài vào vòng của đại hội thiên vũ.
Hiện trường tụ tập cho cuộc thi đấu vòng loại của đại hội thiên vũ là ở một quảng trường lộ thiên cực lớn bên trong công hội Thần Thủ Sử cuối cùng ở Thánh Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận