Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 314: Bên trên Quan Nguyệt

Chương 314: Ngay cả Quan Nguyệt và Quan Hinh cũng sững sờ. Cái tên Sở Vân Hiên này làm cái quái gì vậy? Hắn đuổi theo làm gì? Không phải... Chuyện này dường như không phải là mấu chốt. Mấu chốt nằm ở chỗ... nếu vừa rồi ta không cảm nhận sai. Lực lượng không gian hắn bộc phát khi đuổi theo, không giống như lực lượng Không Gian Thiên Đạo yếu ớt kia? Chuyện này rốt cuộc là tình huống gì vậy? “Vừa rồi cái tên nhóc đó thả ra là sức mạnh Thiên Đạo cảnh sao?” Thương thánh cau mày hỏi. “Đúng là như vậy.” Kiếm Thánh gật đầu chấp tay nói. Quan Hinh sau đó thi lễ: “Đa tạ mấy vị đã cứu mạng.” “Không phải... Mỹ nữ, ta muốn hỏi một chút, hắn có ý gì? Ta vất vả tìm được mấy vị cường giả như vậy, âm thầm bảo vệ hắn, vậy mà hắn được cứu xong lại quay đầu đuổi theo?” Quan Nguyệt ở bên cạnh nhìn Quan Hinh, mặt mày ngơ ngác hỏi. Rất rõ ràng, nàng cũng không hiểu rõ Sở Vân Hiên. Quan Hinh cười khổ, nói: “Nói thế nào nhỉ? Phong cách làm việc của tên này đúng là khiến người ta không thể lường trước.” Sau đó, Quan Hinh nhìn Quan Nguyệt, đột nhiên ngẩn người. “Ngươi là... Quan Nguyệt?” “Đúng đúng đúng.” Quan Nguyệt gật đầu. Quan Nguyệt, cô của Thượng Quan Vũ. Là em gái của Thượng Quan Dịch, Thần Minh Chi Chủ, phụ thân của Thượng Quan Vũ. Bất quá, tuổi của Quan Nguyệt so với Thượng Quan Dịch thì trẻ hơn không ít. Tuy là cô của Thượng Quan Vũ, nhưng so với Thượng Quan Vũ cũng chỉ lớn hơn mấy tuổi. Vậy nên, vị trí của nàng trong thần minh cũng khó lường. Bất quá, nàng không thích nắm giữ quá nhiều quyền hành. Hiện tại, nàng đang muốn xây dựng một đội thần vệ do nàng lãnh đạo. Tên đội cũng đã nghĩ xong rồi. Đang định sai người. Thì hay tin Sở Vân Hiên bị người mua sát trên bảng, thậm chí còn leo lên vị trí số một. Có người dùng cả máu rồng Thiên Đạo cảnh để giết hắn. Điều này khiến Quan Nguyệt nảy sinh hứng thú. Nàng biết chắc chắn có rất nhiều người muốn động thủ, cho dù là người nhà hắn. Vì vậy, nàng đã đặc biệt mời Kiếm Thánh, Thương Thánh đến để cùng mình đi một chuyến. Còn Mệnh Thánh Gia Cát Phong. Thì đơn thuần là do gặp giữa đường. Thương Thánh hình như thiếu đồ của hắn. Thế là Gia Cát Phong liền một đường đuổi theo. “Tên nhóc đó có Linh ấn thạch Thiên Đạo cảnh sao?” Thương Thánh trầm ngâm một tiếng. “Có Linh ấn thạch Thiên Đạo cảnh hay không lão tử không biết, mẹ nó, đồ của lão tử khi nào thì ngươi trả?” Gia Cát Phong liếc Thương Thánh. “Ta nói Mệnh Hoàng các hạ, chuyện năm nào tháng nào rồi.” “Gọi Mệnh Thánh.” Thương Thánh: “Vâng vâng vâng, Mệnh Thánh Mệnh Thánh.” Gia Cát Phong chỉ vào Thương Thánh, sau đó nhìn mấy người bên cạnh, nói: “Các ngươi xem, đây chính là Thương Thánh lừng lẫy danh tiếng, thiếu đồ không trả, cẩn thận lão già ta vạch mặt ngươi với mọi người đó.” “Mệnh Thánh tiền bối, Thương Thánh tiền bối thiếu ngài cái gì?” Quan Nguyệt hỏi. “Ngươi hỏi hắn ấy.” Thương Thánh bất đắc dĩ nói: “Thời trẻ, ta theo đuổi một cô nương, nhờ Gia Cát Phong giúp một tay.” “Thiếu ân tình?” Gia Cát Phong: “Ân tình coi như bỏ đi, lão già ta lười quan tâm đến mấy thứ đó!” Thương Thánh nói: “Đuổi đến rồi, muốn gặp người nhà của nàng, phụ thân nàng là người thích uống rượu ngon, ta nghe nói chỗ Gia Cát Phong có rượu ngon, liền mượn một bình.” “Ngươi trả không?” Gia Cát Phong nghiến răng. Thương Thánh nói: “Ai biết bình rượu của ngươi lại là từ trong linh cảnh lấy ra.” “Ta bảo ngươi đi xuống hầm rượu tự lấy một bình, ai biết mẹ nó ngươi lấy đúng bình đó.” Gia Cát Phong tức giận mắng. Thương Thánh gãi đầu: “Xin lỗi xin lỗi, nhưng mà rượu đó ta thực sự không có cách nào trả lại, ngươi muốn như thế nào?” “Ngươi nói.” Gia Cát Phong nói. “Đúng đúng đúng, ta nói, trong khả năng có thể thôi nhé.” Thương Hoàng nói. Gia Cát Phong vuốt râu, sau đó nói: “Lão già ta suy nghĩ một chút rồi tính sau, có nhiều người như vậy làm chứng.” “Ừm.” “Vậy đi.” Sau đó Gia Cát Phong biến mất không thấy bóng dáng. “Tên này, rõ ràng chỉ muốn một cái nhân tình của ngươi, còn vòng vo tam quốc.” Kiếm Thánh chấp tay cười nói. “Nhiều năm như vậy tên này không nhắc, ta cứ tưởng hắn quên rồi ai ngờ đột nhiên lại nói ra.” Thương Thánh nói. “Không phải... Hai vị đại lão, có phải nên quan tâm đến Sở Vân Hiên kia một chút không?” Quan Nguyệt hỏi. Thương Thánh nói: “Yên tâm đi, hắn không phải kẻ ngốc, đã có Linh ấn thạch Thiên Đạo cảnh, có thể phóng thích thiên uy, chết thì không chết được, khẳng định có thể kịp thời chạy trốn.” Quan Hinh nói: “Nhưng đối phương là Không Gian Thiên Đạo, cho dù Sở Vân Hiên cũng có Không Gian, nhưng hắn dù sao bản chất vẫn là Thần Thông cảnh, ta cảm thấy vẫn có nguy hiểm.” “Ừm, qua đó xem một chút đi, tên nhóc này mà xảy ra chuyện thì kế hoạch của ta hỏng hết.” Quan Nguyệt cũng vội nói. “Được!” Sưu—— Bọn họ hướng phía chân trời mau chóng đuổi theo. “Ta đi! Cái gì thế này?” Bọn họ ngẩng đầu nhìn chân trời. Một cái bóng phượng hoàng cực lớn đốt sáng cả đêm tối. Một tiếng phượng hót vang vọng bầu trời đêm. Sau đó, bóng phượng hoàng cực lớn lao xuống mặt đất tại một vị trí nào đó. Sau đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển một chút. Biển lửa kinh khủng nhanh chóng lan ra bốn phía. “Lùi lại!” Thương Thánh cùng Kiếm Thánh đồng thời chắn phía trước. Sức mạnh Thiên Đạo cảnh phóng xuất ra. Sóng xung kích của biển lửa đáng sợ thậm chí suýt chút nữa không cản được! “Cái này?” Vẻ phong khinh vân đạm trên mặt bọn họ biến mất. Phải biết, đây không phải là địa điểm chính nơi vừa rồi hứng chịu linh kỹ tấn công mà! Mà đây thậm chí chỉ là dư uy. Vậy mà dư uy này lại cho hai người bọn họ Thiên Đạo cảnh cảm giác áp bức lớn như vậy? Chuyện gì thế này? “Xảy ra chuyện gì?” Bọn họ cau mày, mặt mày kinh ngạc. Bọn họ trơ mắt nhìn đám bụi đáng sợ chậm rãi tan đi. “Sở Vân Hiên?” Quan Hinh kinh ngạc nhìn thân ảnh Sở Vân Hiên bên trong. Lúc này. Sở Vân Hiên đang ngồi xổm ở đó, lấy không gian giới chỉ của cường giả Thiên Đạo cảnh phía trước. “Mẹ kiếp!” Những người còn lại ngây ngốc cả người. Bọn họ mờ mịt liếc nhau một cái. “Hả?” Sưu —— Tiếp theo một cái chớp mắt, bọn họ xuất hiện bên cạnh thi thể. “Chết... Chết rồi?” Bọn họ lộ ra vẻ kinh hãi. Đây là Thiên Đạo cảnh! Thiên Đạo cảnh lại cứ thế mà chết? Vừa mới chỉ mới bao lâu a. Thiên Đạo cảnh, không dễ chết như vậy đâu. Huống chi, đối phương còn là Thiên Đạo cảnh không gian võ giả. Sao có thể chết được chứ? Hơn nữa còn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy... Nhưng mà, đúng là đã chết rồi. Ta dựa vào! Bọn họ giật mình nhìn Sở Vân Hiên. Hắn làm thế nào vậy? Lại nhẹ nhàng đem Thiên Đạo cảnh làm thành thịt rồi? Linh ấn thạch a. Chẳng lẽ hắn lại dùng Linh ấn thạch Ngũ Tinh trở lên? Mấu chốt là đối phương là không gian Thiên Đạo. Cho dù không đánh lại thì chạy cũng phải chạy được chứ? Cho dù ngươi Sở Vân Hiên cũng có không gian. Cho dù thông qua Linh ấn thạch, cường độ không gian cũng là Thiên Đạo cảnh. Nhưng, một người tu luyện mấy trăm năm, mấy ngàn năm không gian Thiên Đạo. Với một người “ăn thuốc” để tiến vào không gian Thiên Đạo, không gian này so ra, Sở Vân Hiên không có cửa để so. Tình hình là thế nào? “Tên nhóc này đêm hôm cần phải dọa ta một phen, ta cảm thấy không cần ra tay cũng không sao rồi.” Quan Nguyệt sững sờ tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận