Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 436: Thật là một cái cực phẩm a

Chương 436: Thật là một cái cực phẩm à
Đinh Vân Thanh nghe Kỷ Phong nói, mới đột nhiên nhận ra điều này.
Hắn hiểu!
Những điều này hắn khẳng định là hiểu mà!
Má nó!
Nhưng mà lúc hắn vừa nói chuyện, chính là theo bản năng không phản ứng kịp!
“Ta lạy! Vậy nàng có phải là có ý với ta không?” “Hả?” Kỷ Phong ngơ ngác.
“Ngươi nghĩ đi, ta tìm nàng nói chuyện phiếm, một cô gái ám chỉ với ta là tới tháng, chuyện này chẳng phải tương đương với việc ta đưa nàng về nhà, nàng hỏi ta có muốn lên nhà uống nước, cùng một ý tứ sao? Ta lạy! Nàng khả năng cao cũng là vừa nhìn đã yêu ta rồi! Ta mẹ nó muốn thoát ế rồi ha ha ha!” Kỷ Phong: “……” “Cái đó, khụ khụ khụ, huynh đệ, ngươi cứ nói chuyện tiếp với nàng đi, nhưng ta đề nghị, ngươi hãy nói chuyện về chủ đề bình thường thôi, tức là hơi thường ngày một chút.” “Thường ngày một chút……” Đinh Vân Thanh suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Hiểu rõ!” Sau đó Đinh Vân Thanh lại đi tới ngồi.
“A ha ha ha, vừa nãy chỉ đùa với ngươi thôi, uống chút nước ấm đi.” Đinh Vân Thanh nói rồi rót cho Diệp Phỉ Nhi một cốc nước.
“Cảm ơn, để tôi tự rót là được rồi.” Diệp Phỉ Nhi nói, “Không sao, cho nè.” “Cảm ơn.” Đinh Vân Thanh sau đó hỏi: “Ăn cơm chưa?” Chủ đề này chắc là đủ thường ngày rồi chứ?
“Ừm, vừa mới ăn rồi.” Diệp Phỉ Nhi đáp.
“Ăn gì thế?” Diệp Phỉ Nhi: “……” “Ăn cơm gà chiên trứng đơn giản thôi.” “Ác ác ác, cơm gà chiên trứng ngon đó, ta cũng thích ăn, có thêm trứng gà không?” Diệp Phỉ Nhi: “……” “Cơm gà chiên trứng, ngươi nói hả?” “Ác ác ác, là trứng gà phải không ta?” Diệp Phỉ Nhi: “……” Diệp Phỉ Nhi: “Không biết.” Đinh Vân Thanh gãi đầu một cái, sau đó tiếp tục hỏi: “Các người vừa rồi làm sao đến được đây? Đi taxi hả?” Diệp Phỉ Nhi lắc đầu: “Không có, tiện đường qua bên này mua xe điện, rồi cưỡi xe điện đến.” “Ha ha ha, không câu nệ như vậy nha, tốt lắm tốt lắm, xe điện của ngươi chạy được bao nhiêu cây?” Diệp Phỉ Nhi: “……” “Ta cũng không biết.” “Có dẫn An Tâm đi cùng không?” “Ừ, đúng rồi.” “Dẫn người thì tốc độ sẽ chậm đi hả?” Diệp Phỉ Nhi: “……” A a a! Đây là cái thứ cực phẩm gì thế này!
“Ừm, chắc là vậy.” “Huynh đệ, nói chuyện thế nào rồi?” Kỷ Phong hỏi.
“Ổn rồi, nghe lời ngươi, ta cũng toàn nói chuyện chủ đề thường ngày thôi, với cả đã lấy được phương thức liên lạc rồi.” Đinh Vân Thanh tràn đầy tự tin nói.
“Tốt, Sở thiếu chắc sẽ nhanh thôi đưa An Tâm đi, cho nên nói, Diệp Phỉ Nhi chỉ có một mình, ngươi tốt nhất nắm chắc.” Kỷ Phong nói.
“Nhưng mà Diệp Phỉ Nhi nói nàng phải về rồi, ta sợ là không có cơ hội.” Kỷ Phong nói: “Các ngươi vừa mới quen biết, ngươi muốn làm gì? Dù nàng có về, cũng chỉ có một mình, ngươi có thể tìm nàng nói chuyện, bồi dưỡng thêm tình cảm đi.” “Được được!” Một bên khác.
Sở Vân Hiên và An Tâm đi trên đường Giang Đô buổi tối.
An Tâm rất ngại ngùng.
“Hình như người anh em của ta rất có cảm tình với Diệp Phỉ Nhi.” Sở Vân Hiên đột nhiên mở miệng nói.
“Là Đinh Vân Thanh phải không?” An Tâm hỏi.
“Đúng vậy.” “Tốt, ta cảm thấy người ta cũng không tệ, có cần ta hỗ trợ tạo cơ hội chút không?” An Tâm hỏi.
“Ha ha ha không cần, bọn họ…… tùy duyên thôi.” “Ừ.” An Tâm hơi cắn môi, sau đó nói: “Thật ra người nhà ta hay hỏi về ngươi.” “À, ngươi nói sao?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Ta nói... chúng ta chia tay vì một số mâu thuẫn.” Sở Vân Hiên đỡ trán: “Tại ta cả.” “À không có không có.” An Tâm vội xua tay.
“Vậy ngươi nghĩ thế nào?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Ta hả? Ta không muốn làm phiền ngươi, ngươi thường ngày có nhiều việc lắm.” “Vậy xem như làm phiền? Lại cần ta ra mặt?” Sở Vân Hiên cười hỏi.
An Tâm có chút ngượng ngùng nói: “Chính là… người nhà ta rất thích ngươi, thậm chí… bọn họ còn không để ý ngươi có bạn gái khác, còn mắng ta một trận nữa.” “Hả?” An Tâm lầm bầm: “Cảm thấy ta bị người con gái khác so không bằng, nói ta bất tài, bó tay luôn.” “Ha ha ha.” Sở Vân Hiên cười cười.
Sau đó Sở Vân Hiên đưa tay ra: “Tay.” “Hả?” An Tâm hơi ngượng ngùng nắm tay đưa tới.
Sở Vân Hiên kéo tay của nàng, một bên đi về phía trước một bên hỏi: “Vậy ngươi có để ý không?” “Ta……” An Tâm sau đó lắc đầu.
“Vậy ngươi chọn một cái.” Sở Vân Hiên chỉ vào hai khách sạn trước mặt.
An Tâm:!!!
“Ha ha ha, vậy lần sau.” An Tâm đỏ bừng khuôn mặt nhỏ.
“Đúng rồi, kéo ngươi vào một nhóm.” “Nhóm gì?” An Tâm sau đó tò mò vào “Hiên ca nhà”.
Tiêu Thất Nguyệt: “Đi gì chứ? Mới sáng nay chúng ta vừa đến Thánh Đô, có nửa ngày thôi mà, đi dạo phố thôi, nửa ngày không cùng anh ở một thành phố mà anh đã thêm người mới vào nhóm?” Giang Ảnh: “Ta chịu không nổi! Sở Vân Hiên đi ra cho tôi đánh!” An Tâm nhìn các tin nhắn họ gửi, có chút hiểu ra đây là một cái nhóm gì rồi.
Nàng nhìn về phía Sở Vân Hiên.
“Ngươi có thể out nhóm.” Sở Vân Hiên nói.
An Tâm lắc đầu, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ: “Không out.” Sở Vân Hiên cười cười.
“Ta sẽ cố gắng nỗ lực tu luyện, lần này ta sẽ tiện thể ở lại Thánh Đô luôn, tranh thủ sớm ngày tấn cấp lĩnh vực cảnh.” “Cái đó không thành vấn đề, chờ mấy ngày nữa, ta cho ngươi một món quà có được không?” Sở Vân Hiên hỏi.
An Tâm gật đầu ngay tắp lự.
…… Một bên khác.
Đinh Vân Thanh đi dọc đường.
Hắn gửi tin nhắn cho Diệp Phỉ Nhi.
“Đến khách sạn chưa?” Diệp Phỉ Nhi trả lời: “Chưa đến nữa.” Đinh Vân Thanh: “Chú ý an toàn nha.” Diệp Phỉ Nhi: “Tốt.” Đinh Vân Thanh: “Xa thật đó.” Diệp Phỉ Nhi: “Vẫn ổn.” Đinh Vân Thanh: “Cảm thấy con người ngươi rất hòa đồng, xinh đẹp như vậy lại là thiên kim tiểu thư mà cũng không câu nệ cưỡi xe điện, rất tốt.” Diệp Phỉ Nhi: “Cảm ơn.” Đinh Vân Thanh: “Bây giờ đến khách sạn chưa?” Diệp Phỉ Nhi: “Chưa, đang vừa đi vừa trả lời tin nhắn cho ngươi đây.” Đinh Vân Thanh: “Quan tâm ta vậy à?” Một bên Diệp Phỉ Nhi muốn phát điên rồi!
A a a! Cực phẩm à má nó!
Diệp Phỉ Nhi sau đó trả lời: “Tại vừa đi vừa nghỉ, nên trả lời tin nhắn cho ngươi hơi chậm chút thôi.” Đinh Vân Thanh: “Ha ha ha, tin tưởng bản thân đi, đi xe đạp rồi sẽ quen thôi, ta còn vừa đi vừa chơi điện thoại mà.” Diệp Phỉ Nhi khóe miệng co giật.
Nàng cảm thấy Đinh Vân Thanh thực sự là người tốt, lại là bạn, là huynh đệ của Sở Vân Hiên.
Cho nên cũng tương đối để ý!
Nhưng mà, quá sức cực phẩm rồi má nó.
Diệp Phỉ Nhi không trả lời nữa, cưỡi xe điện về tới khách sạn.
Về tới khách sạn, Diệp Phỉ Nhi nằm lên giường.
“An Tâm chắc tối nay lên tiên rồi, haiz!” Diệp Phỉ Nhi chu môi một cái.
Sau đó nàng liếc mắt nhìn điện thoại.
5 phút trước tin nhắn của Đinh Vân Thanh.
“Xe điện của ngươi mua bao nhiêu tiền thế?” Diệp Phỉ Nhi:???
Cái tên này đúng là đồ cực phẩm mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận