Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 191: Sụp đổ Hoắc Nguyên

Chương 191: Sụp đổ Hoắc Nguyên
Vào giờ phút này Sở Vân Hiên, cũng đột nhiên phát hiện mình vậy mà không động được.
“Không đúng! Định Ảnh?”
Sở Vân Hiên nhíu mày.
Sưu —— Ngay lúc này, một đạo hắc quang với tốc độ cực nhanh lao tới Sở Vân Hiên.
Cái uy thế khổng lồ kia, thủ đoạn sắc bén kia, nhìn qua là muốn giết ngay Sở Vân Hiên.
Không có kiểu nhân vật phản diện lằng nhằng này.
“Lĩnh vực cảnh, sao đi tu luyện một lần, lại gặp phải một lần ám sát vậy?”
Đôi mắt Sở Vân Hiên ngưng lại!
Lĩnh vực cảnh, hắn thật sự không đánh lại.
Chỉ có Linh ấn thạch sao?
Hắn không có thời gian tính toán.
Sở Vân Hiên lấy ra Linh ấn thạch.
Không có cách nào.
Chỉ có thể dùng.
Ngay khi Sở Vân Hiên chuẩn bị bóp nát Linh ấn thạch...
Sưu —— Một thanh kiếm từ đằng xa bay tới.
“Lại có một cái?”
Sở Vân Hiên cau mày.
Nhưng mà…
Thanh kiếm mang theo uy thế đáng sợ kia lại lao thẳng về phía kẻ ám sát Sở Vân Hiên.
“Cái gì?”
Kẻ mạnh kia cũng co rút đồng tử.
Hắn nhanh chóng dừng lại, lùi về phía sau nhảy lên đáp xuống mặt đất.
“Ai!”
Hắn nhìn hướng kiếm bay ra.
Một thân ảnh đeo mặt nạ, mặc áo bào đen đi tới.
“Các hạ là người nào?”
Kẻ giết người kia nhìn hắn.
Hoắc Nguyên rất im lặng.
Lão tử là ai?
Lão tử là đường chủ giết người của tổ chức phái ngươi đến giết Sở Vân Hiên, cướp Phiên Thiên Ấn đây!
Nhưng làm sao hắn có thể lộ mặt được?
Hắn cũng không có cách nào.
“Xin lỗi huynh đệ!”
Hoắc Nguyên trầm ngâm trong lòng.
Tuy hắn giết rất nhiều người, tuy hắn cũng vô tình vô nghĩa.
Nhưng chuyện này ít nhiều khiến hắn có chút áy náy.
Dù sao, chính lão tử phái ngươi đến giết Sở Vân Hiên.
Bây giờ lão tử còn phải ngăn ngươi giết Sở Vân Hiên, còn phải giết ngươi đi.
Cái nội dung cốt truyện mẹ nó gì vậy?
Sưu —— Hoắc Nguyên mang theo uy của Thiên Tôn, trực tiếp xông lên.
“Thiên Tôn cảnh!”
Đồng tử kẻ Lĩnh vực cảnh co rụt lại!
Chạy!
Đây là phản ứng đầu tiên của hắn.
Nhưng không phải ai cũng là Sở Vân Hiên.
Lĩnh vực cảnh đối mặt Thiên Tôn cảnh, đó là kiến gặp voi.
Chỉ trong nháy mắt, một đạo quang ảnh lướt qua.
Kẻ Lĩnh vực cảnh đã đầu lìa khỏi cổ.
Hoắc Nguyên liếc Sở Vân Hiên.
Sau đó hắn hướng mặt đất bóp không.
Cái xác cùng đất lẫn máu bị hắn bóp không.
Lực lượng của hắn bao quanh thi thể, sau đó phóng lên trời đuổi theo, rồi biến mất tại chỗ.
Sở Vân Hiên: “…”
“Chẳng lẽ là Hoắc Nguyên kia?”
Sở Vân Hiên nghĩ tới người tốt thứ ba trong hệ thống giúp người làm niềm vui.
Nghĩ kỹ lại, chính là hắn.
“Vậy thì tốt.”
Sở Vân Hiên sau đó yên tâm tiếp tục tu luyện…
Một bên khác.
Đợi một lát, đợi một lát.
Sau đó, hắn lấy ra điện thoại.
“Đà chủ.”
Giọng Hoắc Nguyên đầy cung kính.
“Chuyện xong rồi?”
“Không, xảy ra chút chuyện.”
“Ừ?”
Một giọng nói truyền đến trong điện thoại.
Hoắc Nguyên nói: “Thuộc hạ phái người qua thì đột nhiên không liên lạc được, ngay cả chút động tĩnh cũng không có, thuộc hạ liền đi qua nhìn, người… đã bị giết.”
“Người của ngươi bị giết?”
“Vâng.”
Đà chủ: “Cảnh giới gì?”
Hoắc Nguyên nói: “Lĩnh vực cảnh Ngũ Tinh, Đà chủ, Sở Vân Hiên này sau lưng, có lẽ có cao thủ a, giết Lĩnh vực cảnh thuộc hạ thật đúng là chưa từng nghe nói, hắn chắc chắn không thể tự giết được?”
“Trừ khi hắn mượn Linh ấn thạch, không sao, vậy cứ phái người giết tiếp hắn.”
Hoắc Nguyên: “…”
“Vâng.”
“Lần này phái mạnh một chút, Thiên Tôn cảnh đi, dứt khoát chút.”
Hoắc Nguyên: “…”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Tút tút tút ——
Hoắc Nguyên một quyền đấm lên cây.
“Thảo!!”
Hắn tức giận mắng một tiếng.
Còn phải làm lại!
A a a!!
Hắn không có cách nào.
Hắn chỉ có thể làm theo thôi!
Nhưng lần này, phải phái Thiên Tôn cảnh a!
Bên Giết Minh ở Lâm An này, thực tế còn có một Thiên Tôn cảnh.
Phó đường chủ.
Cảnh giới là Thiên Tôn cảnh Nhị Tinh, so với hắn thấp Tam Tinh.
Nhưng mà...
Vấn đề tới.
Tuy hắn cảnh giới cao hơn phó đường chủ Tam Tinh, nhưng muốn giết phó đường chủ thật không dễ dàng.
Hoặc là, nếu phó đường chủ không đánh lại mà chạy, hắn cũng không thể ngăn được.
Vậy nếu như hắn không giết người diệt khẩu.
Một khi bị phát hiện một chút đặc điểm, hoặc Linh kỹ, Linh Khí các loại.
Một khi bị nghi ngờ, hắn sẽ gặp chuyện.
Hắn nhất thiết phải giết người diệt khẩu mới được!
“Thảo! Cái Sở Vân Hiên này vì sao hết lần này tới lần khác ở Lâm An vậy, vì sao cứ để ta gặp phải cái tình huống rối rắm này!”
Oanh ——
“A ——”
Hoắc Nguyên bò lên.
“Sai sai không dám nói tiền bối thứ tội.”
Hắn nhanh chóng cúi người làm lễ.
Làm sao bây giờ?
May mắn, hắn hiểu khá rõ năng lực và thực lực của phó đường chủ này.
Giết hắn vẫn có thể làm được.
Mấu chốt, trong tay hắn có một món Linh Khí Thiên Giai lợi hại.
Linh Khí Thiên Giai này có thể tăng cường chiến lực của hắn lên rất nhiều.
Thậm chí có Linh Khí này, Hoắc Nguyên cũng không chắc có thể đánh lại hắn, chứ đừng nói giết hắn.
Hoắc Nguyên nghĩ nghĩ.
“Ai, hết cách rồi.”
Sau đó, Hoắc Nguyên đi đến một quán net.
Đi tới thương khố quán net, hắn liếc nhìn camera.
Đồng tử quét hình hoàn tất.
Bức tường trước mặt mở ra.
Hắn tiến vào căn cứ Giết Minh.
Trong căn cứ có rất ít người.
Đa số là nhân viên kỹ thuật phụ trách thông tin mạng.
“Đường chủ.”
“Đường chủ.”
Bọn họ đồng loạt chào hỏi.
“Ừ, phó đường chủ có ở đây không?”
“Có ạ.”
“Tốt, mau lên.”
Sau đó Hoắc Nguyên đi đến một căn phòng.
Trong phòng linh lực rất dồi dào.
Một thân ảnh đang tu luyện.
Hắn mở mắt.
“Hoắc đường chủ, có chuyện gì sao?”
Phó đường chủ hỏi.
“Ừ, một chút chuyện nhỏ.”
“Mời nói.”
“Đà chủ có nhiệm vụ, tự dặn dò, tốt nhất phái Thiên Tôn cảnh đi, nên bản đường chủ chỉ có thể làm phiền phó đường chủ đi một chuyến.”
“Tốt nhất là Thiên Tôn cảnh đi? Cái này còn gọi chuyện nhỏ? Đường chủ cứ nói.”
Hoắc Nguyên nói: “Giết Sở Vân Hiên, cướp Phiên Thiên Ấn.”
Phó đường chủ: “Quả nhiên, ta biết cái Phiên Thiên Ấn đó tất nhiên nằm trong tay một tiểu tử Thần Thông cảnh, người để mắt tới nó tuyệt đối sẽ rất nhiều.”
“Đúng vậy, nên phải mau chóng.”
Phó đường chủ gật gật đầu: “Ừ, việc nhỏ, vậy ta đi.”
“Chờ một chút.”
Hoắc Nguyên gọi hắn lại.
“Đường chủ có việc?”
Hoắc Nguyên nói: “Ừ, vốn chuyện này ta dự định tự đi, cũng lười gọi ngươi nhưng ta lại vừa nhận được một nhiệm vụ, cho nên, muốn mượn ngươi Âm Dương Lưỡng Nghi Bàn dùng một chút.”
Phó đường chủ cau mày.
“Đường chủ à, đây là Linh Khí Thiên Giai của ta.”
“Ừ, ta biết, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không có gì ngoài ý muốn, dùng xong ta trả lại cho ngươi ngay, coi như ta nợ ngươi một nhân tình, sau đó nếu ngươi có chuyện gì, cũng có thể mượn ta dùng chút.”
Nghe vậy, phó đường chủ có chút buông lỏng cảnh giác.
Bọn họ cũng ở cùng nhau hơn mười năm.
Tuy nói ở nơi như này, hai bên cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng ai nấy cũng biết rõ gốc gác, biết không ai dám làm trái luật.
Cho nên hắn không sợ Hoắc Nguyên mang Linh Khí đi mất.
Điều lo duy nhất là Hoắc Nguyên chết ở bên ngoài, Linh Khí của mình cũng mất.
Nghĩ kỹ, khả năng đó cũng không lớn.
“Vậy được.”
Phó đường chủ gật đầu.
Hoắc Nguyên trong lòng mừng rỡ!
Thoải mái!
Đã vậy, Linh Khí Thiên Giai của hắn liền không có.
Ngược lại mình có thể dùng.
Ngược lại tất giết hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận