Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 117: Các ngươi nam sinh, thật biến thái

Quan Hinh cười tủm tỉm đi tới, rồi đi ra sau lưng Sở Vân Hiên, từ phía sau ôm lấy hắn. Sau đó gáy tựa lên vai Sở Vân Hiên, nháy mắt, vô hại nói: “Mấy người nhìn ta làm gì, cứ trò chuyện đi chứ.” Sở Vân Hiên: “......” Đám người: ???
Oa kháo!!
Thần tử tổ bốn tổ! Quang minh tổ!
Hắn đây là quang minh sao?
Hả? Ngươi gọi đây là quang minh á?
“Dựa vào! Không tranh giành nữa! Hắn đây không phải chơi xấu sao?” “Quan Hinh, nói chuyện không có đạo đức võ thuật à? Bọn ta đến bàn chuyện chính sự ngươi lại dùng sắc đẹp… Ngươi ngươi ngươi!” “Quan tỷ, vẫn câu nói kia, bốn tổ quang minh tổ của các người còn thiếu người sao?” “......” Mạc Phàm thấy Quan Hinh biểu diễn, khóe miệng giật giật.
“Sở Vân Hiên à, bọn họ thần tử tổ quá ghê, ngươi gia nhập vào Thiên Vực ta đi, đãi ngộ bên Thiên Vực có thể đưa ra còn vượt xa thần minh thần tử tổ, thật đó.” “Đãi ngộ quả thực rất quan trọng nha.” Sở Vân Hiên trầm ngâm.
Mạc Phàm mắt sáng lên.
Đồng thời, mắt những người khác cũng sáng lên.
Có cơ hội!
“Sở Vân Hiên, mặc kệ thần minh ra bao nhiêu, Thẩm phán Hội ta đều có thể thêm ba thành đãi ngộ!” “Thiên Vực ba tổ của ta cũng có thể thêm ba thành.” “Gia nhập Thẩm phán Hội đi.” “......” Quan Hinh buông Sở Vân Hiên ra, rồi hỏi Lâm Nhã Nhi: “Cho đi nhà vệ sinh được không?” “Được, ở chỗ đó.” Rồi, Quan Hinh đi ra ngoài.
Không bao lâu, nàng trở lại.
Chỉ là tất chân trên đùi không còn nữa.
Mà đang ở trong tay nàng.
“Đãi ngộ bên ta chắc chắn không chê được, dù sao cũng là thần tử tổ, ngoài ra, gia nhập quang minh tổ của ta, ta có thể cho Sở Vân Hiên một lời hứa, mỗi tháng, bản thân tự mang tất chân đến, có thể tùy chọn tất trắng, đen, hay tất ngang gối đều được.” Nói rồi, nàng treo tất chân lên vai Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên: “......” Đám người: “......” “Oa kháo! Chơi gian à?” “Hả? Đây chính là hành vi của quang minh tổ các ngươi? Đơn giản là! Đơn giản... Ti tiện hết chỗ nói.” “Vẫn câu nói đó, Quan tỷ, quang minh tổ còn thiếu người không?” “......” “Khụ khụ.” Sở Vân Hiên ho khan một tiếng.
Sau đó hắn lấy tất chân trên vai ra, ném cho Quan Hinh.
Quan Hinh nhướng mày.
Sở Vân Hiên sờ mũi, nói: “Đừng hiểu lầm nha, ta suy nghĩ chuyện gì là hay có thói quen sờ mũi thôi.” Đám người: “......” Quan Hinh lộ ra chút ý cười.
“Hiểu rồi hiểu rồi, ta bỏ cuộc.” Mạc Phàm nói.
“Quang minh tổ, sao mà không có chút quang minh nào!” “Hảo một Quan Hinh, hảo một thần tử tổ bốn tổ! Lão tử chịu thua! Sao mà cướp người như vậy chứ?” “......” Sở Vân Hiên nói: “Mọi người, thật sự đó, tôi sờ mũi không phải vì ngửi, mà là hành động suy nghĩ theo bản năng thôi, giờ tôi đang khá cân nhắc Thiên Vực ba tổ.” Mạc Phàm giật mình, sau đó mừng như điên: “Con mẹ nó! Thật đó hả?” Sau đó hắn cười to nhìn Quan Hinh, mặt mày đắc ý: “Ha ha ha! Ha ha ha! Quan Hinh à Quan Hinh! Tiếp tục đi! Cứ dụ đi, tự chơi hỏng rồi nhé?” Quan Hinh nhíu mày.
Con mẹ nó!
Cái tên Sở Vân Hiên này không phải một tên háo sắc sao?
Sao không chịu để mình dẫn dắt chứ?
Mấy người khác tuy thất vọng vì không lôi kéo được Sở Vân Hiên.
Nhưng thấy Quan Hinh thất bại, trong lòng bọn họ cũng rất thoải mái.
“Ha ha ha, Quan tổ trưởng, tiếp tục dùng chiêu đi, ha ha ha.” “Thư giãn một chút, tuy thua, nhưng không thấy Sở Vân Hiên vào thần tử tổ bốn tổ, là sảng khoái rồi.” “Tất đen, trắng, hay tất ngang gối, đều không được, ha ha ha!” “Tuyệt vời, tuyệt vời, Quan tỷ, để em đi! Em sẽ lập tức từ chức ở Thẩm phán Hội.” “......” Sở Vân Hiên liếc Quan Hinh, rồi nói: “Chủ yếu là muốn nói cho mọi người biết, Sở Vân Hiên tôi cũng không phải kiểu người ái mộ sắc đẹp, không phải tất cả đàn ông đều thích tất đen! Đàn ông không có nghĩa là sẽ dính chiêu này! Tôi dùng hành động của mình để phản đối loại hành vi này!” Quan Hinh: “......” Lâm Nhã Nhi: ( キ `゚Д゚´)!!
“Đại ca, vậy sau này em không làm vậy nữa có được không?” Quan Hinh chu mỏ nói.
“Ha ha ha! Tốt! Nói hay lắm!” “Đây mới là tấm gương cho bọn ta chứ! Ủng hộ!” “Hay lắm, dù trong lòng vẫn không loạn, cách làm này của Quan tổ trưởng đúng là để bị phản đối mà! Tốt!” Đám người nhao nhao giơ ngón cái cho Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên sau đó nhìn Mạc Phàm, hỏi: “Mạc Phàm tổ trưởng, có vài chuyện tôi muốn xác định với anh chút.” “Ừ, cậu nói đi.” “Thiên Vực ba tổ có mỹ nữ không?” Mạc Phàm nghĩ một hồi, vội nói: “Không có! Tuyệt đối không có! Toàn một lũ ông già! Cậu cứ yên tâm! Thế nào?” Sở Vân Hiên thở dài một hơi, nói: “Haiz, là vậy đó, tôi từ nhỏ đến giờ tương đối cô độc, nhất là đối diện nữ sinh, cứ thấy gái đẹp là mặt đỏ tim đập tay run, tôi biết đây là điều cần nhìn nhận thẳng vào và sửa đổi.” “Cho nên, Mạc Phàm tổ trưởng, xem ra tôi chỉ có thể chọn quang minh tổ thôi.” Đám người: ???
Quan Hinh: (*^▽^*) Lâm Nhã Nhi: “......” Sở Vân Hiên tiếp lời: “Thần tử tổ bốn tổ quang minh tổ, tuy cách làm của tổ trưởng rất đáng xấu hổ! Tôi cũng kiên quyết phản đối! Nhưng mà hết cách, tôi vẫn cần một người tổ trưởng xinh đẹp như vậy để giúp tôi từ bỏ thói quen xấu cô độc.” Rồi, Sở Vân Hiên nghĩa chính ngôn từ, lớn tiếng nói: “Nhưng mà tôi phải làm rõ một điểm, tôi gia nhập quang minh tổ, tuyệt đối không phải vì sắc đẹp mà bị dụ, càng không phải vì mấy cái tất đen, tất trắng, tất ngang gối này! Tuyệt đối không phải! Hành vi của Quan tổ trưởng, tôi vẫn lên án và coi là trơ trẽn.” Quan Hinh cười híp mắt tiến lại gần, kéo tay Sở Vân Hiên, liên tục gật đầu.
“Ừ! Tôi rất hối hận với hành vi vừa rồi, xin lỗi mọi người.” Đám người: “......” “Khụ khụ, haiz, tiếc thật, vậy ta đi trước đây.” Mạc Phàm ho khan.
“Ta cũng đi đây.” “Lần sau gặp.” “Cáo từ.” Quan Hinh đắc ý ngoắc tay với bọn họ, ngọt ngào nói: “Tạm biệt các vị, đi cẩn thận nhé.” “Kia, Quan tỷ, vẫn câu nói kia, thần tử tổ bốn tổ còn thiếu người không? Em từ nhỏ cũng khá cô độc.” Quan Hinh cười híp mắt nhìn người trước mặt, mỉm cười nói: “Em đi thong thả nha.” “Hu hu.” Quan Hinh sau đó cười tủm tỉm nhìn Sở Vân Hiên.
“Vậy ta cũng đi trước nha, chuyện chúng ta đã nói xong rồi nhé, sáng mai, quán cà phê hữu duyên, không gặp không về, bái bai.” Sở Vân Hiên gật gật đầu.
“Nhã Nhi mỹ nữ, bái bai.” Lâm Nhã Nhi vẫy tay: “Bái bai.” “Ấy, khoan đã! Tất chân để lại.” Sở Vân Hiên nói.
Quan Hinh nhìn tất chân trong tay, cười híp mắt nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên vội ho một tiếng, nói: “Ta định mỗi ngày dùng nó để khuyên bảo bản thân, phụ nữ không có gì phải sợ, không cần cứ thấy gái đẹp là mặt đỏ tim đập tay run nữa!” “Hừ hừ.” Quan Hinh vắt tất chân lên vai Sở Vân Hiên.
“Bái bai nha.” Sở Vân Hiên cầm tất chân, nhìn Lâm Nhã Nhi, chân thành nói: “Tôi nói thật đấy!” Lâm Nhã Nhi: “......” Phụt -- Cô nàng nhịn không được cười phá lên, rồi nói: “Mấy người con trai, đúng là biến thái.” Sở Vân Hiên: “......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận