Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 548: Đi nhà ta ngồi một chút

Chương 548: Đi nhà ta ngồi một chút
Sở Vân Hiên thật sự là ghét không được. Vẫn là đem Nhiễm Thu Tuyết đẩy ra.
“Hành động này cùng như lời ngươi nói làm bạn, không giống nhau.” Sở Vân Hiên nói.
Nhiễm Thu Tuyết trong lòng khinh bỉ cười thầm. Cái này Sở Vân Hiên, thật đúng là rất giỏi giả vờ. À, ngươi Sở Vân Hiên cùng với nàng Nhiễm Thu Tuyết làm hòa, chẳng lẽ không phải vì thân thể của nàng sao? Chẳng lẽ còn thật muốn làm bạn à? Nhiễm Thu Tuyết cũng không vội.
“Vậy chúng ta ăn cơm đi.”
“Ừ.” Sở Vân Hiên gật đầu.
Hai người sau đó ăn cơm, trò chuyện. Ăn cơm xong. Hai người đi ra ngoài.
“Muốn xem phim không? Gần đây hình như chiếu mấy bộ phim rất hay.” Nhiễm Thu Tuyết đề nghị.
“Không cần, cảm ơn chiêu đãi của ngươi.” Sở Vân Hiên nói. Ngược lại bây giờ hai người đều có mục đích riêng cần đạt được. Sở Vân Hiên không thể biểu hiện quá dễ dàng chấp nhận Nhiễm Thu Tuyết, như vậy sẽ khiến Nhiễm Thu Tuyết sinh nghi. Nhiễm Thu Tuyết cũng không thể biểu hiện quá nhanh, cũng lo lắng Sở Vân Hiên nghi ngờ. Nhưng mà nàng tự nhận là biểu hiện của mình vẫn rất hoàn hảo.
“Vậy chúng ta tùy tiện đi dạo một chút, trò chuyện nói chuyện phiếm có được không?”
“Được.”
Hai người vai kề vai đi tới.
“Thực ra ta rất tò mò, ngươi làm sao đột nhiên quật khởi vậy? Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Sở Vân Hiên nói: “Cũng giống như ngươi, cũng là đột nhiên có được cơ duyên thôi.”
“Vậy chắc chắn cơ duyên của ngươi thật lợi hại, trực tiếp để ngươi trở thành hạng nhất Thiên Vũ đại hội, như vậy những người nổi danh như Trương Sơ Trần, Thượng Quan Vũ đều bị ngươi xếp sau.”
Sở Vân Hiên: “Có thể thắng được bọn họ, phần lớn xem như may mắn thôi.”
Cách đó không xa. Lôi Dương mang theo mấy người một mực đang âm thầm nhìn chằm chằm Sở Vân Hiên. Lúc Sở Vân Hiên cùng Nhiễm Thu Tuyết ăn cơm, Lôi Dương đã luôn ở cách đó không xa trên chỗ ngồi nhìn chằm chằm.
“Mẹ nó! Cái con Nhiễm Thu Tuyết này có ý gì?” Lôi Dương cau mày.
Sở Vân Hiên cùng người yêu của hắn là Tô Phỉ có quan hệ thân mật. Để hắn đi dũng cảm thử cái con Nhiễm Thu Tuyết này. Tiếp đó quay qua Nhiễm Thu Tuyết cùng Sở Vân Hiên đi ăn cơm?
“Sở Vân Hiên!”
Lôi Dương mang theo hai anh em Lôi gia đi tới. Thấy người đến, Nhiễm Thu Tuyết trong lòng cũng vui mừng. Tại sao nàng muốn kích động Lôi Dương? Nguyên nhân rất đơn giản. Chính là muốn cho mọi người thấy có người có thù với Sở Vân Hiên. Đợi đến lúc nàng ra tay, Sở Vân Hiên mất tích. Mọi người chủ yếu sẽ nghi ngờ những người có thù với Sở Vân Hiên. Mà không phải nàng là bạn gái cũ.
Sở Vân Hiên dừng bước lại.
“Có việc?” Sở Vân Hiên hỏi.
Lôi Dương không nhìn Sở Vân Hiên, mà là nhìn về phía Nhiễm Thu Tuyết, hỏi: “Nhiễm Thu Tuyết, ngươi có ý gì?”
“Thế nào?” Nhiễm Thu Tuyết hỏi.
“Ngươi và Sở Vân Hiên là có ý gì?”
Nhiễm Thu Tuyết kéo tay Sở Vân Hiên nói: “Ta cùng bạn trai cũ tái hợp, liên quan gì đến ngươi?”
“Bạn trai cũ……” Lôi Dương ngẩn người.
“Vậy mà ngươi một bộ dáng vẻ đứng về phe ta, ngươi xúi giục ta……”
Nhiễm Thu Tuyết ngắt lời hắn: “Dừng lại, ta chưa từng xúi giục ngươi gì cả, ta chỉ là đứng ngoài quan sát cho ngươi một cái đề nghị thôi.”
“Hừ!” Lôi Dương hừ lạnh một tiếng, tiếp đó ánh mắt nhìn về phía Sở Vân Hiên: “Sở Vân Hiên, tự giới thiệu một chút, Lôi Dương.”
Sở Vân Hiên: “Ngươi là ai không quan trọng, muốn làm gì nói thẳng.”
Lôi Dương cau mày.
“Hay cho một cái phách lối Sở Vân Hiên, Thiên Vũ đại hội ta xem rồi, ngươi quả thực rất giỏi, nhưng mà ngươi cảm thấy cái danh hiệu quán quân Thiên Vũ đại hội này có giá trị cao lắm sao?”
Sở Vân Hiên: “À à à, ngươi cao ngươi cao.”
“Ngươi!” Lôi Dương trừng mắt.
“Hôm nay, ta bỏ qua cho ngươi một lần, ta cảnh cáo ngươi, Tô Phỉ là người phụ nữ ta để mắt, ngươi tốt nhất cách xa cô ấy ra một chút, ta biết ngươi Sở Vân Hiên đúng là rất giỏi, nhưng mà, đây là Thánh Đô, không phải nơi ngươi có thể giương oai.”
Sở Vân Hiên nhịn không được cười ra tiếng.
“Con mẹ nó! Đã là thời đại nào rồi, sao còn có loại người ngu xuẩn như ngươi vậy? Ngươi thích một người phụ nữ, thì không cho phép người khác tiếp cận? Ngươi là cái gì? Ngươi có bản lĩnh thì theo đuổi đi, không có bản lĩnh không cua được, lại không cho người khác cua, ngươi nói xem ngươi có phải là đồ ngốc không? Lớn tuổi thế rồi? Ba mươi tuổi rồi à? Sao lại giống một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ thế?”
Nhiễm Thu Tuyết hả hê chết được. Sở Vân Hiên càng mâu thuẫn với hắn, đến lúc đó nàng càng dễ dàng.
“Đúng thế.” Nhiễm Thu Tuyết ở một bên gật đầu phụ họa nói.
Sở Vân Hiên tiếp tục nói: “Tiểu thuyết đô thị thiểu năng trí tuệ chưa xem à? Không thấy hành động của ngươi rất giống loại nhân vật phản diện não tàn hay thấy trong đó sao? Bản thân ngươi thấy thế nào?”
Răng rắc—— Trên người Lôi Dương lôi đình hiện lên. Xung quanh một vài người qua đường thấy cảnh này, cũng nhao nhao bu lại.
“Nhị ca, Thánh Đô quản những thứ này rất nghiêm, ngươi chú ý một chút.” Một người bên cạnh Lôi Dương nói.
Lôi Dương chỉ vào Sở Vân Hiên: “Ngươi Sở Vân Hiên nếu như không có bạn gái, vậy thì ta lại thấy không sao, ngươi có bạn gái còn dây dưa với người phụ nữ ta thích, vậy chính là lỗi của ngươi, lời ta để ở đây, nghe theo thì thôi, không nghe thì tự chịu hậu quả.”
Nói xong, Lôi Dương liền bỏ đi.
Thoải mái! Nhiễm Thu Tuyết trong lòng nở nụ cười. Có nhiều người qua đường như vậy đều nghe được câu nói của Lôi Dương. Như vậy, Lôi Dương chính là người lớn nhất chịu tội thay cho sự mất tích của Sở Vân Hiên.
“Không cần để ý đến hắn.” Nhiễm Thu Tuyết nói với Sở Vân Hiên.
“Ngươi nói với hắn cái gì?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Chính là tối hôm qua tại quán bar, hắn thấy ngươi cùng Tô Phỉ quan hệ thân thiết nên rất khó chịu, lúc đó ta liền nói thích thì đi giành lấy, cũng không có ý gì khác, chỉ là một người chủ quán bar nói chuyện với khách hàng của mình, không ngờ lại khiến ngươi gặp rắc rối.”
Sở Vân Hiên nói: “Ngược lại cũng không quan trọng.”
“Dù sao hắn là Thiên Tôn cảnh, ngươi an tâm chuyện này ta giúp ngươi giải quyết, ta sẽ nghĩ cách, vận dụng những người ta quen, chắc chắn sẽ không để Lôi Dương gây ảnh hưởng đến ngươi.”
Sở Vân Hiên lắc đầu: “Không cần.”
“Không! Đây là do ta gây ra, ta chịu trách nhiệm thay ngươi, ngươi tin tưởng ta đi.”
“Được thôi, cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, vốn dĩ đó là điều ta nên làm, nhà ta ở bên kia, lên đó ngồi một lát không?” Nhiễm Thu Tuyết hỏi. Thực ra Nhiễm Thu Tuyết cảm thấy mình hoàn toàn có thể đêm nay ra tay với Sở Vân Hiên. Cho dù có người thấy Sở Vân Hiên đi cùng nàng. Cũng có thể cho rằng là do nàng Nhiễm Thu Tuyết làm? Hơn nữa Sở Vân Hiên có thuộc tính không gian. Nàng hoàn toàn có thể nói Sở Vân Hiên đã dùng thuộc tính không gian rời đi. Nếu như đêm nay Sở Vân Hiên không nhịn được. Như vậy nàng Nhiễm Thu Tuyết tuyệt đối có thể thành công. Sở Vân Hiên cảm thấy Nhiễm Thu Tuyết muốn động thủ. Không ngờ nàng lại còn rất vội. Vậy thì hắn Sở Vân Hiên cũng không cần lãng phí thời gian.
“Lên đó làm gì?” Sở Vân Hiên cố ý hỏi như vậy. Nhiễm Thu Tuyết cười thầm trong lòng. Lên đó làm gì trong lòng chính ngươi không rõ sao? Còn ở đây giả vờ. Nhiễm Thu Tuyết nói: “Tới nhà ta ngay, mà ngươi cũng không có chuyện gì, tới nhà ta uống chén nước không được à?”
“Vậy được.” Sở Vân Hiên nói.
“Hi hi hi, ngươi tốt nhất rồi.”
Nhiễm Thu Tuyết mang theo Sở Vân Hiên tiến vào một khu chung cư cao cấp.
“Mời vào.”
Một căn hộ thông tầng hơn 200 mét vuông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận