Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 431: Ta không sợ người, người khác như thế nào lại hại ta đâu?

Chương 431: Ta không sợ người, người khác làm sao hại được ta?
Lý Quan Kỳ gắt gao nắm chặt nắm đấm. Chân hắn giẫm lên đầu đối phương, càng lúc càng dùng sức.
“Nói hay không?”
Két ——
Dường như là tiếng xương đầu bị giẫm nứt. Nhưng mà, giờ phút này Lý Quan Kỳ hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Hai mắt hắn càng lúc càng đỏ.
“Vì sao…... Vì sao……”
Lý Quan Kỳ miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Vì cái gì cái gì? Bởi vì thứ đó, ngươi không có tư cách lấy, giao ra.”
Toàn thân Lý Quan Kỳ run rẩy. Vì sao thế giới này đối xử với hắn như vậy! Hắn đã làm sai điều gì? Vì sao mọi người đều muốn đối xử với hắn như vậy? Người nhà hắn cả đời cần cù chăm chỉ, không trộm cắp không cướp giật không lừa gạt, bọn họ đã làm sai điều gì? Hắn Lý Quan Kỳ từ nhỏ đến lớn bị ức hiếp, hắn đã làm sai điều gì? Tiểu Tuyết, nàng lại đã làm sai điều gì? Nàng hiền lành như vậy, vì sao!
Con ngươi Lý Quan Kỳ chậm rãi trở nên giống như hố đen vô tận. Trên người hắn, khí tức màu đen quấn lấy huyết hồng sắc đang rung động. Người đàn ông giẫm lên đầu hắn cảm giác không ổn, vội muốn rút chân về, lại phát hiện chân mình không rút ra được. Tiếp đó một cái chớp mắt, cổ chân hắn bị Lý Quan Kỳ đột ngột nắm chặt,
“Đồ vật gì.”
Người đàn ông ngây người ra, tiếp đó một cái chớp mắt……
“A!!!”
Một chân hắn trực tiếp bị xé rách xuống dưới một cách thô bạo. Lý Quan Kỳ run rẩy đứng lên.
“Vì sao các ngươi phải đối với ta như vậy, vì sao! A!!!”
Lý Quan Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng…
Một bên khác.
Sở Vân Hiên vừa mới đến Thiên Nguyên thành phố, đột nhiên không gian giới chỉ của hắn rung lên.
“Cái gì vậy?”
Sở Vân Hiên lấy ra Huyết Ma Châu đang bạo động trong không gian giới chỉ.
“Sao Huyết Ma Châu này đột nhiên bạo động?”
Sở Vân Hiên chau mày. Nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là tìm được Trần Dương, giải quyết hắn rồi nói sau. Bất quá, chỉ tìm một chút ở Thiên Nguyên thành phố cũng không phải cách hay. Nhưng ngoài việc làm như vậy, Sở Vân Hiên cũng không biết cụ thể phải làm thế nào.
Sở Vân Hiên đến trạm xe nơi Trần Dương xuất hiện hai tiếng trước. Hắn xem camera giám sát, biết Trần Dương đi hướng nào. Sở Vân Hiên sau đó một đường đi về hướng tây…
Giờ phút này.
Trần Dương cũng một đường theo tới Tây Giao. Vì buổi tối hôm nay mục tiêu của hắn chính là Lý Quan Kỳ. Trần Dương tự nhận mình không tính là đặc biệt mạnh, nhưng nhất định so với Lý Quan Kỳ mạnh hơn. Không có gì nguy hiểm. Nhưng cũng không ngờ, khi đến nhà hắn, phát hiện nhà hắn có một bộ nữ thi. Đúng lúc qua cửa sổ, hắn thấy Lý Quan Kỳ chạy xuống lầu. Trần Dương liền một đường đi theo. Đúng vậy, hắn tất cả đều là vì trả thù Sở Vân Hiên. Vì Sở Vân Hiên, hắn trở thành thái giám. Là một người đàn ông, niềm vui thú của hắn hầu như không còn. Hắn đánh không lại Sở Vân Hiên, cũng chỉ có thể dùng cách này để làm Sở Vân Hiên khó chịu. Để hắn sau khi biết chuyện thì nơm nớp lo sợ. Mục tiêu sau đó của hắn, cũng chính xác là người bên cạnh Sở Vân Hiên. Nhưng bây giờ, hắn cũng không có thực lực đối phó người bên cạnh Sở Vân Hiên. Bất quá, Trần Dương vẫn có lòng tin, chỉ cần một thời gian ngắn là tốt. Vì hắn đã gặp một người thay đổi cả cuộc đời hắn. Người kia dạy cho hắn bộ tà công tu luyện này. Trần Dương không ngốc, hắn biết bộ tà công này không hoàn chỉnh. Nhưng mà hắn không có cách nào. Hắn trắng tay rồi, nhân sinh của hắn đã mất đi niềm vui thú. Hắn đời này còn cầu cái gì? Trước đây, hắn có thể không cầu đứng trên đỉnh cao của đại lục. Vì có phụ nữ, trong nhà hắn cũng có tiền. Cuộc sống không tệ. Nhưng bây giờ, phụ nữ không liên quan gì đến hắn, nhân sinh hắn sa sút còn có ý nghĩa gì? Hắn muốn tu luyện tà công, đứng trên đỉnh cao. Báo thù! Mặc kệ tà công hay không! Có thể tăng tiến nhanh là được rồi!
Trần Dương lặng lẽ đi tới Tây Giao, sau đó hắn cảm nhận được bên này động tĩnh không nhỏ. Hắn trốn trong bóng tối, thấy Lý Quan Kỳ đem một người cho ngược sát! Ngược sát đến mức độ mà hắn còn muốn buồn nôn.
“Sao Lý Quan Kỳ này mạnh vậy? Đây là hắn sao?” Trần Dương trong lòng kinh hãi.
Trần Dương có chút may mắn vì hắn chưa ra tay với Lý Quan Kỳ, bằng không thì người chết đó chính là hắn.
Bên này, động tĩnh của Lý Quan Kỳ đã sớm không còn. Trần Dương lặng lẽ chuẩn bị rời đi. Đợi hắn quay người lại. Đột nhiên hắn thấy cách đó không xa có một bóng người đang chạy tới.
Sở Vân Hiên!
Con ngươi Trần Dương co rụt lại. Sau đó, một đạo Không Gian vây khốn Trần Dương. Sở Vân Hiên rơi xuống trước mặt hắn.
“Sở Vân Hiên, ngươi có ý gì?” Trần Dương nhanh chóng giả ngu hỏi một tiếng.
Sở Vân Hiên sau đó nói: “Hay là nói, gọi ngươi Lý An?”
Khi Sở Vân Hiên nói ra tên giả của Trần Dương, Trần Dương biết, Sở Vân Hiên chắc chắn đã biết chuyện gì đó.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Trần Dương tiếp tục giả ngốc nói.
“Ta cũng không cần ngươi giải thích gì.”
Xoát ——
Sở Vân Hiên lười nói nhảm, trực tiếp giải quyết Trần Dương. Sau đó, Sở Vân Hiên cau mày nhìn về phía Lý Quan Kỳ đang thở hổn hển cách đó không xa. Phản ứng đầu tiên của Sở Vân Hiên chính là Trần Dương động thủ với Lý Quan Kỳ. Hắn đi tới, nhìn về phía Lý Quan Kỳ. Lý Quan Kỳ đột nhiên xoay người lại. Ánh mắt đáng sợ đó khiến Sở Vân Hiên có chút ngoài ý muốn. Khi thấy là Sở Vân Hiên, Lý Quan Kỳ cũng khôi phục lại. Sở Vân Hiên nhìn thi thể trước mắt.
“Hồ Tôn Soái?”
Tổ trưởng Thiên Hoa tổ. Khi đó Sở Vân Hiên tham gia khảo hạch Thần Thủ Sử, Dương Sở là thành viên mới của tổ khác.
“Chuyện gì xảy ra?” Sở Vân Hiên cau mày hỏi.
Lý Quan Kỳ lắc đầu, sau đó chỉ vào Trần Dương mà Sở Vân Hiên đã giết.
Sở Vân Hiên nói: “Gần đây người này luôn giết những người đã từng giúp ta, có thù oán với ta, ta lo lắng sau này hắn sẽ động thủ với người bên cạnh ta, cho nên nhất định phải diệt trừ hắn, không biết từ đâu tu luyện một loại tà công nào đó, có thể hút tinh huyết, tinh khí và tu vi của người khác.”
Lý Quan Kỳ gật đầu.
“Hồ Tôn Soái này?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Cùng Thẩm Lâm Phong giống nhau.”
Lý Quan Kỳ nói một cách vô lực rồi đi. Sở Vân Hiên chau mày…
Một bên khác.
Lý Quan Kỳ về đến nhà. Hắn ngồi bệt xuống bên cạnh thi thể. Lý Quan Kỳ biết, thông tin trong tay hắn có vật gì đó, Sở Vân Hiên chắc chắn sẽ không nói cho người khác. Hồ Tôn Soái này, không biết bằng cách nào mà biết được. Lúc đầu, hắn còn cho rằng người giết Tiểu Tuyết chính là người mà Sở Vân Hiên gọi điện thoại nói với hắn. Sau đó hắn phát hiện không phải.
“Xin lỗi…”
Môi Lý Quan Kỳ giật giật. Hắn không đành lòng vén chăn lông lên.
Tạch tạch tạch ——
Lý Quan Kỳ nắm chặt nắm đấm, như đã quyết định gì đó. Hắn đối xử ôn nhu, nhưng thế giới lại cố ý vả vào mặt hắn. Lý Quan Kỳ chán ghét. Hắn không muốn lại bị ức hiếp. Vì sao hắn cái gì cũng không làm, mà vô số ác ý vẫn phải giáng xuống người hắn? Những điều học được ở trường là giả! Đều là giả! Cái gì thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo! Đều là chó má!
Lý Quan Kỳ đứng lên, đôi mắt lập lòe sự thâm thúy. Điều sai lầm lớn nhất của thế giới này.
Ta không sợ người, người khác làm sao có thể hại ta được?
Thật xin lỗi, đến bây giờ ta mới chính thức ngộ ra điều này.
Lý Quan Kỳ nhìn cô gái khiến tim hắn đau nhói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận