Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 215: Ta vừa thấy đã yêu

An Tâm cùng Diệp Phỉ Nhi liếc nhau một cái.
Thực sự là hắn a!
Ta đi!
Mà An Tâm giờ phút này, kỳ thực có chút không hiểu sao lại thẹn thùng.
Vì cái gì vậy?
Thứ nhất, nàng trước đây trong lòng hiểu lầm người trước mắt nên có chút áy náy cùng ngượng ngùng.
Thứ hai, Sở Vân Hiên quá đẹp trai rồi.
Thứ ba, khi phát hiện là hiểu lầm sau, cái loại phản cảm liền không còn, ngược lại cảm thấy cái loại khí chất của Sở Vân Hiên thật sự rất mê người.
Hắn hẳn là người cùng trang lứa.
Mà một người cùng trang lứa, lại có loại khí chất này.
Tựa như là cha nàng có cái loại trầm ổn vậy.
Hơn nữa còn có vẻ rất cao quý.
Loại khí chất này, xuất hiện trên người cha nàng thì lại cảm thấy cũng bình thường.
Nhưng mà nó xuất hiện trên người một nam sinh trạc tuổi nàng.
Liền phá lệ mê người.
Hơn nữa, khi hắn nắm tay nàng, An Tâm có thể cảm nhận được Sở Vân Hiên không có bất kỳ một chút ý nghĩ xấu nào.
Trời ạ!
Hắn thật sự rất đẹp trai.
Hơn nữa hắn rất lịch sự.
Thật ấm áp.
“Rất đẹp trai......”
Bên cạnh, ánh mắt của Diệp Phỉ Nhi đã biến thành mắt hình ngôi sao.
Nàng cũng giống Sao Hân, ngay từ đầu cho là người này tuy đẹp trai.
Nhưng cũng chỉ là loại người tự tin quá trớn tầm thường.
Sau khi hiểu lầm hắn, một lần nữa nhìn kỹ lại.
Phát hiện hắn thật sự rất đẹp trai, có khí chất, rất lịch sự.
Sở Vân Hiên buông tay An Tâm ra.
Trong khoảnh khắc đó, An Tâm không hiểu sao lại có một chút không nỡ?
Thật kỳ quái.
Nàng gặp quá nhiều soái ca.
Đủ loại thiên phú trác tuyệt.
Nhưng nàng không tính là người trọng nhan sắc.
Nàng không đến mức chỉ vì ngoại hình của một nam sinh mà bị hấp dẫn ngay.
Nhưng mà giờ khắc này, tựa hồ có cảm giác đó.
Nàng có chút......thẹn thùng?
Hả?
An Tâm có chút choáng váng.
Trong lúc Sở Vân Hiên buông tay ra.
Diệp Phỉ Nhi mong chờ nhanh đưa bàn tay ra.
Nhưng mà......
Sở Vân Hiên lại không nhìn nàng.
Tựa như không nhìn nàng vậy.
Diệp Phỉ Nhi không thể làm gì khác hơn là lúng túng thu tay về.
Tiếp đó nàng khó chịu chu môi nhỏ.
Cái gì vậy chứ.
Không thèm nhìn nàng một cái.
Uy uy uy, ngươi nhìn ta được không vậy?
Người ta cũng là nữ thần nha.
Người ta cũng là siêu cấp xinh đẹp đó.
Lúc này Sở Vân Hiên nhẹ giọng hỏi: “An Tâm tiểu thư, tiệc tối là 6 giờ chiều đúng không?”
An Tâm hơi gật đầu: “Ừ, đại khái khoảng 6 giờ chiều tới nơi.”
Sở Vân Hiên nhìn đồng hồ: “Bây giờ còn là buổi sáng, thời gian còn nhiều, chúng ta đi dạo trước một vòng đi, vừa vặn ta cũng định mua bộ quần áo ra mắt người nhà của ngươi, tiện thể ta có thể tiếp tục tìm hiểu thêm một chút về thành viên tham dự dạ tiệc tối nay.”
Sở Vân Hiên nói những lời này kỳ thực cũng là nói dối.
Hắn chỉ là muốn tìm một cơ hội tốt, một cái cớ hay ho, để tiêu hết 10 triệu trợ lực kim.
Nó tương ứng với 10 triệu hệ thống giá trị mà, không dùng thì phí.
“A... Được, được.” An Tâm liên tục gật đầu.
“Khụ khụ.”
Lúc này, Diệp Phỉ Nhi bên cạnh cố ý ho khan một tiếng.
Tính gây sự chú ý của bọn họ.
Không phải......
Ca ca, ngươi có thể nhìn người ta không vậy?
Tuy An Tâm xác thực rất xinh đẹp.
Nhưng mà người ta cũng rất xinh đẹp.
Cũng là hoa khôi giảng đường mà.
Nghe thấy tiếng động, An Tâm lấy lại tinh thần.
Nàng liền kéo tay Diệp Phỉ Nhi, hơi cười với Sở Vân Hiên: “Giới thiệu một chút, đây là bạn thân Diệp Phỉ Nhi của ta, ta mang nàng đi cùng được không?”
Sở Vân Hiên liếc nhìn nàng.
Xác thực rất xinh đẹp.
Mà Diệp Phỉ Nhi muốn khóc đến nơi rồi.
Bạn tốt!
Bạn thân!
Cuối cùng cậu còn nhớ có mình!
Cái tên Sở Vân Hiên này, chính là gu của Diệp Phỉ Nhi này!
A a a!
Hắn thật sự quá!
Diệp Phỉ Nhi trong lòng rất kích động.
Nhưng bên ngoài nàng kiềm chế rất tốt.
“Khụ khụ.”
Diệp Phỉ Nhi nghe thấy lời An Tâm nói, ho khan một tiếng, làm bộ như không để ý lắm, nói: “Đây là chuyện của An Tâm, tôi không nên làm phiền ảnh hưởng đến bạn sẽ không hay, nhưng vì An Tâm cậu nhất quyết muốn tôi đi cùng, vậy tôi đành phải miễn cưỡng đồng ý thôi.”
An Tâm:???
Không phải......
Bạn tốt ơi, hôm qua chúng ta đã nói đi cùng nhau rồi mà.
Bây giờ sao lại thành miễn cưỡng đồng ý?
An Tâm có chút ngơ ngác.
Sở Vân Hiên liếc chiếc xe của mình, sau đó nói: “Nhưng mà...... Xe này của tôi chỉ có hai chỗ ngồi thôi.”
Diệp Phỉ Nhi nở nụ cười nhạt: “Không sao nha.”
Nói xong nàng giơ điện thoại lắc lắc: “Tôi đã đặt xe rồi.”
Sở Vân Hiên:???
An Tâm:???
......
Trên xe taxi.
Sở Vân Hiên ngồi ở ghế phụ.
Hai cô gái ngồi ở ghế sau.
Cũng cảm giác hai nàng như là đang đi tham gia một bữa tiệc vậy.
Ngồi rất đoan trang.
Bởi vì hai nàng có chút khẩn trương.
Người ngoài còn tưởng bọn nàng là người Sở Vân Hiên mời đến làm gì không.
Mấu chốt ở chỗ, Sở Vân Hiên quá đẹp trai.
Hơn nữa cái loại khí chất kia quá mê người.
Điều này khiến các nàng tự nhiên có chút khẩn trương và rụt rè.
Diệp Phỉ Nhi gửi tin nhắn cho An Tâm.
Bên ngoài thì rất bình tĩnh, còn lộ ra một nụ cười.
Nhưng thực tế......
“A a a! An Tâm An Tâm, tớ thích hắn! A a a! Thật sự cảm giác hắn quá hợp gu tớ a, không được không được!( Sắc)( Sắc)( Sắc ).”
Điện thoại An Tâm rung lên một tiếng.
Sau đó liếc tin nhắn của Diệp Phỉ Nhi.
Nàng quay đầu liếc Diệp Phỉ Nhi lúc này đang ra vẻ bình tĩnh.
An Tâm sau đó trả lời: “Xác thực rất đẹp trai, hơn nữa rất có khí chất.”
Diệp Phỉ Nhi: “Ừ, đúng vậy a đúng vậy a, kỳ quái, tớ cũng không tính là người trọng nhan sắc, sao lại chỉ gặp một lần đã thấy tim đập nhanh như vậy? Bình tĩnh bình tĩnh, con gái phải thận trọng, không thể quá chủ động, quá chủ động không tốt.”
An Tâm khẽ cắn môi.
Thấy bạn thân của mình có vẻ để ý một nam sinh.
Sao nàng không hiểu sao có một chút không thoải mái?
An Tâm: “Nói đi thì nói lại, cái web ghép đôi cùng bạn trai này nhân viên chất lượng thật.”
Diệp Phỉ Nhi: “Làm sao có thể? Tớ nghi hắn là thiếu gia nhà võ đạo nào đó, đẹp trai như vậy, có khí chất như vậy, còn lái xe sang, làm sao có thể chỉ là một nhân viên công ty bình thường? Cái khí chất này, cậu nói xe của công ty hắn tớ còn không tin.”
An Tâm: “Xác thực, hắn tên là Sở Vân Hiên, có khả năng hắn là kiếm trảm yêu hoàng Sở Vân Hiên kia không?”
Diệp Phỉ Nhi: “Chắc trùng tên thôi, kiếm trảm yêu hoàng Sở Vân Hiên đó tớ nghe nói qua rồi, hắn là loại cà lơ phất phơ không có khí chất như vậy, hơn nữa, cậu cảm thấy hắn rảnh rỗi mà đi làm cái công việc ghép đôi này à?”
An Tâm: “Cũng đúng, không biết cảnh giới của hắn cao bao nhiêu nữa.”
Diệp Phỉ Nhi: “An Tâm, cậu khẳng định là sẽ không vừa gặp đã yêu hay là để ý người ta chứ? Vậy cậu phải giúp bạn thân này của cậu nhé.”
An Tâm: “Ừ, được.”
Ba người đi đến khu trung tâm mua sắm sầm uất nhất thành phố Lâm An, xuống xe.
Sở Vân Hiên thậm chí còn kéo cửa xe sau cho An Tâm.
Hành động nhỏ vốn chẳng có gì, nhưng vào thời điểm này.
Lại vô cùng tăng thêm thiện cảm của An Tâm.
Khí chất này, tướng mạo này, hành động lịch thiệp này.
Hắn thật sự quá mê người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận