Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 259: Xanh hảo, lục sắc tốt nhất rồi

"Chương 259: Xanh tốt, màu lục là nhất Quan Hinh vừa vặn đẩy cửa bước vào. “Quan tỷ.” Uông Tiểu Miêu gọi một tiếng. Quan Hinh cười nói: “Chuyện nhóm chat kia à, ta biết.” Nàng cười tủm tỉm nhìn Sở Vân Hiên một cái. Uông Tiểu Miêu càng thêm hiếu kỳ: “Quan tỷ cũng biết là nhóm gì sao?” Quan Hinh gật đầu: “Ta đề nghị ngươi hai năm nữa rồi hãy vào, bây giờ vào nhóm còn quá sớm, đúng không?” Nói xong, Quan Hinh cười nhìn Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên: “……” Sở Vân Hiên: “Bây giờ cũng không tính sớm mà…” “Quan tỷ, nhóm gì vậy, ta lần đầu tiên nghe nói thêm một nhóm mà còn có yêu cầu về tuổi.” Uông Tiểu Miêu hiếu kỳ chớp chớp mắt to. Quan Hinh nói: “Không thích hợp với nhóm trẻ con.” “Ngô……” Uông Tiểu Miêu lại liếc nhìn Sở Vân Hiên: “Thật là sắc.” Sở Vân Hiên: “……” “Quan tỷ, ngươi có thể đừng nói xấu ta không?” Sở Vân Hiên cười nói. “Được được được.” Quan Hinh cười gật đầu. “Quan tỷ có vào nhóm không?” Sở Vân Hiên hỏi tiếp. Quan Hinh: “……” “Khụ khụ khụ, ta cũng không cần.” Quan Hinh ho khan nói. Sở Vân Hiên nhún vai, sau đó hỏi: “Bốn tổ chúng ta thành viên mới là ai vậy?” “Cùng Vưu Khiêm Nhân đi làm vài thủ tục, chắc là sắp tới rồi.” Quan Hinh nói. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười đùa tí tửng. “Ha ha ha, đến tổ bốn chúng ta chắc chắn là một lựa chọn sáng suốt, tổ một và tổ ba tuy có siêu cấp đại mỹ nữ, nhưng các nàng đều là chị dâu ta, danh hoa có chủ rồi, vậy chẳng phải là tổ bốn chúng ta có đại mỹ nữ sao? Quan tỷ, Thu tỷ có đúng không? Còn có Miêu tỷ nữa chứ.” Giọng của Vưu Khiêm Nhân vang lên. “Chủ yếu nhất là giới thiệu cho ngươi một đại ca trâu bò! Cực kỳ lợi hại!” “Ha ha ha, đi thôi.” Vừa nói, hai người họ kề vai sát cánh bước vào. “Hiên ca, tới tới tới, Phong ca, đây là Hiên ca! Chính là người mà ta nói với cậu là rất lợi hại đấy.” Kỷ Phong nhìn Sở Vân Hiên trước mặt. Ta dựa vào! “Thì ra đại ca mà Vưu Khiêm Nhân nói là ngươi à, ha ha ha, may mắn được gặp Sở thiếu!” Kỷ Phong cười bắt tay với Sở Vân Hiên. “Thành viên mới của chúng ta lại là cậu à.” Sở Vân Hiên cũng cười đáp. “Sở thiếu, chúng ta thật có duyên quá đi, nhưng mà ta phải nhấn mạnh lại một điểm, chuyện của An Tâm lần trước, ta là đứng về phía ngươi đó, ta bị ép buộc thôi, ta phải nhấn mạnh một chút.” Đúng là nhân vật chính, ai dám đụng đến? “Ha ha ha, không sao không sao.” “Ai đúng rồi, Tâm Tâm đâu? Sao không thấy cậu với nàng cùng nhau vậy?” Kỷ Phong hỏi. “Tới đây sao có thể dẫn theo nàng được chứ?” Kỷ Phong cười nói: “Cũng đúng cũng đúng.” Sở Vân Hiên hỏi: “Sao cậu lại đến Lâm An thành phố?” Kỷ Phong vội nói: “Ta nhất định phải giải thích với cậu, không liên quan gì đến Tâm Tâm đâu nha, ta đến Lâm An thành phố, đơn thuần là muốn được rèn luyện trực tiếp, sau đó vừa lúc gặp Đệ Ngũ Yêu Thần điện tấn công Lâm An thành phố, trận chiến đó cũng cho ta nhận thức được rất nhiều điều, thêm nữa được Quan tỷ mời, ta liền gia nhập, ta muốn được vào tuyến đầu, rồi trùng hợp lại cùng đội với cậu, ha ha ha!” Sở Vân Hiên gật đầu: “Cũng được.” Quan Hinh nhìn bọn họ: “Biết nhau rồi hả, vậy thì tốt quá rồi, vậy không cần giới thiệu nữa ha.” “Không cần giới thiệu, quen thuộc lắm rồi, người ngoài không biết trận đại chiến ở Lâm An thành phố tuần trước đâu, Sở thiếu đơn giản là quá mạnh.” Sở Vân Hiên nói: “Chuyện qua rồi.” Quan Hinh nói: “Vậy đi thôi, hôm nay thần tử tổ chúng ta có buổi liên hoan, tổ một với tổ hai một phòng, tổ ba với tổ bốn một phòng, xem như một buổi tiệc nhỏ ăn mừng đi, lần đại chiến này, không chỉ thắng lớn, mà thần tử tổ chúng ta còn không có ai hy sinh.” “Đi.” Rất nhanh. Sở Vân Hiên bọn họ bốn tổ cũng đi theo Quan Hinh đến địa điểm liên hoan. Một khách sạn năm sao. Đẩy cửa phòng ra. Bên trong một không gian thật lớn, đã có một nhóm người đến rồi. “Ha ha ha, Quan tổ trưởng, lão Bạch, ha ha ha!” Tổ trưởng tổ ba Lý Nhược Quân cười chào hỏi. Bọn họ cũng nhao nhao lên tiếng chào. “Mau ngồi mau ngồi.” Sau đó hơn chục người ngồi quanh một cái bàn cực lớn. “Giang Ảnh, qua bên kia ngồi.” Lý Nhược Quân nói với Giang Ảnh. Những người khác dùng giọng điệu mập mờ phụ họa theo. Khiến Giang Ảnh mặt đỏ bừng. “Ta không cần.” Nàng lẩm bẩm. “Qua đi qua đi.” “Ờ.” Sau đó Giang Ảnh bước qua. “Chị dâu, cô ngồi cô ngồi.” Bên phải Sở Vân Hiên, Vưu Khiêm Nhân lập tức nhường chỗ. Giang Ảnh không nhịn được liếc nhìn Sở Vân Hiên. “Nhìn ta làm gì?” Giang Ảnh: “Thích nhìn đó!” Lý Nhược Quân đứng lên, rồi nói: “Đây là buổi tụ họp hiếm có giữa các thần tử tổ, không có gì quan trọng, mọi người cứ ăn uống tâm sự thôi, ai cần thì qua mời rượu tổ một với tổ hai, bọn họ ở ngay sát vách, vậy tôi đề nghị, trước tiên cụng ly một cái!” “Tới!” “Cạn ly!” Một ly vào bụng. Sau đó họ vừa ăn đồ ăn, vừa trò chuyện, vừa giới thiệu nhau. “Bạch Hạc ca, món vịt quay này thế nào? Ngon không?” Trương Thu hỏi. Bạch Hạc gật đầu: “Ừm, mùi vị không tệ, ngoài giòn trong mềm.” “Để tôi nếm thử.” Lúc này, một người đàn ông trung niên lên tiếng: “Tiểu Thu à, mấy món này về sau ăn ít thôi.” “Vì sao? Vương phó tổ trưởng có ý kiến gì sao?” Trương Thu vừa gắp miếng vịt quay vừa tò mò hỏi. Rất nhiều người cũng nhao nhao hiếu kỳ nhìn sang. Vương Hải Bình của tổ ba nói: “Ví dụ như cái này, cả cái này nữa, rồi cả cái này và cái này nữa, đều là thực phẩm biến đổi gen, mấy món này không tốt cho sức khỏe con người.” “Thật hay giả vậy?” Mọi người hiếu kỳ nhìn ông ta. “Cái này chắc không sao đâu nhỉ?” Uông Tiểu Miêu nói xong cũng muốn bỏ đồ ăn vào miệng. Vương Hải Bình liền nói: “Thật mà, tôi lừa các người làm gì? Mấy món này ăn nhiều sẽ bị đột biến gen đó.” Đến chỗ này, Uông Tiểu Miêu lập tức dừng đũa. “Không đến mức đó chứ? Thực phẩm biến đổi gen chắc vô hại mà? Hơn nữa, đồ ăn vặt thì làm sao mà sạch sẽ cho được, có độc hại một chút cũng bình thường thôi, chúng ta là võ giả, võ giả còn sợ cái này sao?” Quan Hinh nói. “Ôi, dù là người bình thường hay võ giả, đều phải sợ!” Vương Hải Bình đáp. Sở Vân Hiên bọn họ cũng nhìn nhau. “Thật hay giả vậy?” Lý Nhược Quân có chút lo sợ. Tại chỗ này, số người có trình độ học vấn cao và có kiến thức thì không nhiều. Nhưng mà, vẻ mặt nghiêm túc của Vương Hải Bình, khiến mọi người tại chỗ bắt đầu hoài nghi liệu chuyện này có thật hay không. “Tôi còn lừa các người làm gì? Tôi chính là ví dụ sống sờ sờ đây, tôi cũng là võ giả, là pháp tắc cảnh đấy, chính là ăn mấy thứ này nhiều quá nên mới bị đột biến gen đấy.” “Chuyện là thế nào?” Bọn họ tò mò hỏi. Vương Hải Bình nói: “Ai, thật không dám giấu giếm, tuần trước tôi và con trai tôi làm giám định ADN, các người đoán xem kết quả thế nào? Gen của hai cha con tôi không khớp, không tương thích luôn rồi! Chính là do mấy cái thứ gọi là thực phẩm biến đổi gen này gây ra.” Mọi người: “……” Bọn họ mộng mị nhìn nhau. “Lão Vương, ai nói với ông mấy chuyện này vậy?” Lý Nhược Quân hỏi. “Lão bà tôi chứ ai!” Vương Hải Bình mặt không đổi sắc, nghiêm túc trả lời. Mọi người lúc này nhìn nhau. “A” Bọn họ như hiểu ra gì đó. Cũng là An Tâm to gan bỏ đồ ăn vào miệng. “Cái kia……Vương phó tổ trưởng, ăn nhiều rau xanh vào ạ.” “Vương phó tổ trưởng, ăn nhiều đậu nành vào ạ.” “Ớt xanh này ngon lắm, ngài ăn chút đi.” Vương Hải Bình nói: “Phải ăn đồ xanh, đồ xanh tốt, màu lục là tốt nhất! Màu xanh thì mới khỏe mạnh.” Sở Vân Hiên gắp đồ ăn cho Vương Hải Bình: “Vương phó tổ trưởng, dưa chuột này ngon lắm, dưa chuột xanh nhất đó.” “……”"
Bạn cần đăng nhập để bình luận