Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 335: Cái nào đồng hồ là tiểu nguyệt ảnh tặng tới?

Chương 335: Cái nào đồng hồ là Tiểu Nguyệt Ảnh tặng? Tiêu Thất Nguyệt chăm chú nhìn Giang Ảnh. Nhìn xem biểu lộ của Giang Ảnh còn có ánh mắt. Nói thật. Nàng cũng thực sự không quá tin tưởng Giang Ảnh là con gái như vậy. Thậm chí phản bội Sở Vân Hiên. Mặc dù Sở Vân Hiên chính mình cũng thực sự là một tên công tử trăng hoa. Nhưng thời đại chính là như vậy. Ngươi nếu là ngưu bức, ngươi cũng có thể. Tiêu Thất Nguyệt sở dĩ cảm giác Giang Ảnh đang lừa nàng. Cái đó chủ yếu cũng là bởi vì, Sở Vân Hiên thực sự thực sự là đang hẹn hò với nàng. Bản thân mình là rõ ràng biết là như thế mà Giang Ảnh lại nói nàng cũng đang hẹn hò với Sở Vân Hiên. Điều này khiến Tiêu Thất Nguyệt làm sao tin được chứ? "Các ngươi hẹn hò bao lâu rồi?" Tiêu Thất Nguyệt vẫn là bán tín bán nghi hỏi. "Ừm, ta xem một chút, được mấy giờ rồi." Giang Ảnh đáp. Mấy giờ? Vậy có nghĩa là, Sở Vân Hiên khi đang hẹn hò với Tiêu Thất Nguyệt, thì cũng đã hẹn hò với Giang Ảnh rồi sao? "Vậy hắn đâu?" Tiêu Thất Nguyệt lại hỏi. "Hắn nói muốn đi gọi điện thoại, đánh một lát, chắc là sắp tới, thật đó, tiên nữ đạo sư, ta tuyệt đối không lừa ngươi, không tin thì ngươi cứ ở đây chờ hắn với ta, chắc chắn hắn cũng nhanh đến thôi." Giang Ảnh đã nói như vậy. Tiêu Thất Nguyệt khẳng định là tin. "Cái tên Tiểu Hiên Hiên này...... Ngưu oa! Bất quá, là ngươi bất nhân trước, đừng trách bản tiên nữ bất nghĩa, hừ!" Tiêu Thất Nguyệt lộ ra vẻ cười trầm ngâm một tiếng. Giang Ảnh nghiêng đầu. "Tiên nữ đạo sư, có ý gì vậy?" "Khụ khụ." Tiêu Thất Nguyệt sau đó nhìn về phía Giang Ảnh: "Có một chuyện, bản tiên nữ muốn hỏi ngươi một chút." "Ngươi hỏi đi." "Tiểu Hiên Hiên chỉ hẹn mỗi mình ngươi thôi à?" "Đúng vậy." "Ngươi biết tại sao ban đầu bản tiên nữ lại nghi ngờ ngươi không?" Giang Ảnh lắc đầu: "Ta cũng thấy lạ, ta nói ta đi hẹn hò với Sở Vân Hiên có gì đâu, sao ngươi lại cảm thấy ta đang làm gì đó không tốt vậy?" "Đó là vì, Tiểu Hiên Hiên đang hẹn hò với bản tiên nữ." Tiêu Thất Nguyệt nói. Giang Ảnh: ??? Nghe được câu này, Giang Ảnh trong nhất thời nhìn xung quanh một chút. Có vẻ hơi ngơ ngác. Vậy chẳng lẽ Giang Ảnh nàng đang hẹn hò với ai? Với ma chắc? Rõ ràng là, trong nhất thời nàng cũng không phản ứng lại chuyện Sở Vân Hiên đang đồng thời hẹn hò với hai người. Chủ yếu là, nghĩ không ra. Quá bất hợp lý. Chuyện này cũng có thể xảy ra sao? "Vậy ta đang hẹn với ai?" Giang Ảnh hỏi. "Ây da đồ ngốc, rõ ràng quá rồi, hắn đồng thời hẹn hò với cả hai chúng ta đó." Tiêu Thất Nguyệt nói. Nghe được Tiêu Thất Nguyệt giải thích, đôi mắt đẹp của Giang Ảnh sáng lên. "Có lý á, thảo nào hắn cứ không đâu lại có chuyện này, lại có chuyện kia, vậy hóa ra, hắn lấy cớ bảo đi lấy quà, nửa đường đi hẹn hò với tiên nữ đạo sư ngươi sao?" Tiêu Thất Nguyệt gật đầu: "Ừ, hắn cũng nói với bản tiên nữ là đi lấy quà, quên mang quà các loại, chắc là thừa cơ đi hẹn hò với ngươi." Giang Ảnh: !!! "Ta dựa vào!" Người nàng trực tiếp đơ ra. "Không phải...... Cái tên Sở Vân Hiên này, ai da! Ta muốn đâm hắn cho thủng bụng!" Giang Ảnh nói một câu. Nhưng mà...... Nói thật...... Cũng không có gì tức giận. Ngược lại cảm thấy...... Khôi hài nhiều hơn là tức giận. Cũng cảm thấy Sở Vân Hiên thật không dễ dàng gì. Tuy có một chút giận dỗi và thất vọng. Nhưng mà...... Sở Vân Hiên quan tâm tới nàng, Giang Ảnh vẫn nhìn thấy trong mắt. Thiên đạo cảnh long huyết đều lấy ra cho nàng. Tiêu Thất Nguyệt cũng xắn tay áo: "Cái tên Tiểu Hiên Hiên này, đáng ghét, còn bày ra cái trò này, đáng ghét đáng ghét!" "Chúng ta đi đâm hắn cho thủng bụng." Giang Ảnh nói. "Đừng vội đừng vội, chờ một chút xem hắn còn muốn làm gì." Giang Ảnh gật đầu. "À phải, vậy bây giờ hắn đi gọi điện thoại, không có ở cùng với tiên nữ đạo sư, vậy có khi nào còn người thứ ba không?" Giang Ảnh hỏi. Tiêu Thất Nguyệt: "......" "Chuyện này chắc không thể nào, đồng thời hẹn hò với hai cô gái đã quá giỏi rồi, hắn còn có thể đồng thời hẹn hò với ba cô gái? Tiểu Sơ Tuyết?" Giang Ảnh suy tư một chút. "Hắn cũng đã nói với ta là chỉ đi hẹn hò với mỗi mình ta, bây giờ không phải vậy thì liệu rằng, có khả năng nào hắn cũng nói vậy với Tịch Sơ Tuyết?" "Không phải Tiểu Sơ Tuyết đang tu luyện theo lời ngươi nói sao?" Giang Ảnh: "Lúc đầu ta tin, nhưng bây giờ có chút không tin, bởi vì......" Dù sao nàng cũng đã lừa Tịch Sơ Tuyết. Vậy thì Tịch Sơ Tuyết cũng lừa nàng, hợp tình hợp lý. Vì Sở Vân Hiên xen vào giữa. "Ừ, cũng có lý, nhưng mà, đồng thời hẹn hò với ba cô gái, ngươi nghĩ có thể sao?" Tiêu Thất Nguyệt hỏi. "Có cái gì Sở Vân Hiên không làm được?" "Vậy ngươi hỏi thêm Tiểu Sơ Tuyết một chút xem sao." "Được." Giang Ảnh sau đó gọi điện thoại cho Tịch Sơ Tuyết. Bên kia. Điện thoại của Tịch Sơ Tuyết reo lên. Sở Vân Hiên ngồi ở trước mặt nàng. Tịch Sơ Tuyết nhìn về phía Sở Vân Hiên nói: "Giang Ảnh." Sở Vân Hiên: "......" "Ngươi cứ nói là đang tu luyện." "Quanh đây ồn quá." "Ta giúp ngươi cách âm." Sở Vân Hiên sáng tạo pháp tắc, tạo ra một khu vực cách âm đơn độc. "Alo." Giang Ảnh: "Có muốn đi chơi không?" Tịch Sơ Tuyết: "Không được, đang...tu luyện." Giang Ảnh: "Vậy thôi, ngươi đang tu luyện ở đâu? Trong nhà à?" Tịch Sơ Tuyết liếc nhìn Sở Vân Hiên. Sau đó Tịch Sơ Tuyết trả lời: "À không, Thượng Quan tỷ giúp tìm một chỗ." Nàng không dám nói là ở nhà. Dù sao theo Tịch Sơ Tuyết nghĩ thì, chỉ có mình và Sở Vân Hiên đi ra ngoài thôi. Lỡ Giang Ảnh muốn đi tìm nàng thì sao? Cho nên, Tịch Sơ Tuyết phản ứng rất nhanh, nên đã nói như vậy. "À à à, thôi vậy, ta không quấy rầy nữa." Sau khi cúp điện thoại. Giang Ảnh nhìn về phía Tiêu Thất Nguyệt: "Tịch Sơ Tuyết nói Thượng Quan Nguyệt tìm cho nàng một chỗ tu luyện." "Tốt, trước tiên đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta chờ Tiểu Hiên Hiên tới." "Được! Bắt hắn! Đáng ghét!" Bên kia. Sở Vân Hiên cảm thấy mình nên đi tìm Giang Ảnh rồi. "Tiểu Sơ Tuyết, ta đi lấy bình rượu." Tịch Sơ Tuyết: "Để ta đi cho." "Không sao, ngươi cứ ăn đi, ta cũng ăn no rồi, lát nữa lại uống chút." "Được." Sở Vân Hiên sau đó đi đến chỗ của Liễu Gia Nhất ở lầu ba. "Hô, đến rồi đến rồi." Sở Vân Hiên đưa sợi dây chuyền đã chuẩn bị trước cho Liễu Gia Nhất. "Chọn riêng cho ngươi đó." Liễu Gia vừa lộ ra vẻ mặt vui mừng thoáng qua. "Cám ơn ngươi." "Không có gì, không có gì, ngươi ăn trước đi, ta cũng ăn no rồi, ta gọi điện thoại cái, đến liền." "Ừm được." Sau đó Sở Vân Hiên rời khỏi chỗ Liễu Gia Nhất. Trong một không gian, đến cửa hàng trang sức. "Hô ——" Sở Vân Hiên thở ra một hơi. Hắn vừa chuẩn bị đi qua. Đột nhiên bước chân dừng lại. Sau đó Sở Vân Hiên liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay. "Ta dựa vào! Cái này là ai tặng vậy?" Giang Ảnh, Liễu Gia Nhất, Tịch Sơ Tuyết toàn bộ đều tặng đồng hồ. Nhìn cũng là hàng không ít tiền. Nhưng đều không phải là loại quá nổi bật. Không có đặc điểm hay màu sắc đặc biệt gì. Hắn quên béng mất rồi! Sở Vân Hiên lại lấy hai chiếc đồng hồ còn lại ra. Hắn so sánh ba cái đồng hồ này. "Ta dựa vào! Cái nào là Tiểu Ảnh Ảnh tặng ta vậy?" Ra mẹ nó chuyện lớn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận