Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 218: Luôn cảm giác quên cái gì

Chương 218: Luôn cảm giác quên cái gì An Tâm trong toàn bộ hành trình vừa rung động, vừa xấu hổ, cùng Sở Vân Hiên đi mua đồ Tây. Mà Sở Vân Hiên cũng đã mặc vào.
Lúc Sở Vân Hiên thay đồ Tây đi ra. An Tâm như muốn nổ tung.
Đẹp trai quá!
Thật mê người!
Thật có khí chất!
Cái khí chất đặc biệt của hắn, được bộ đồ Tây tôn lên, vô hình phóng đại lên rất nhiều lần. Chỉ có thể nói, hệ thống này thật sự lợi hại.
Người như An Tâm không đến mức dễ dàng rung động trước một chàng trai đẹp. Nhưng cái khí chất này, chính là thứ rất mê nàng.
"Thế nào?"
Sở Vân Hiên nhìn An Tâm, mỉm cười hỏi.
Cô nhân viên bán hàng bên cạnh cũng ngẩn người nhìn theo.
"Đẹp."
An Tâm phát ra từ tận đáy lòng.
Sau đó Sở Vân Hiên hỏi nhân viên bán hàng: "Bộ này bao nhiêu?"
"Tổng cộng là một vạn tám ngàn ba."
Sở Vân Hiên làm bộ lấy thẻ ra.
"Để tôi, để tôi." An Tâm nhanh chóng chạy tới: "Tôi được anh tặng món quà quý giá như vậy, quần áo coi như tôi tặng anh."
Rồi nàng nhanh chóng thanh toán.
Hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại.
"Còn cần chuẩn bị gì nữa không?" Sở Vân Hiên trầm ngâm.
An Tâm lắc đầu: "Không cần nữa."
Sở Vân Hiên nói: "Ta chỉ muốn làm mọi thứ thật tốt, nếu không làm tốt hơn thì làm sao hơn được tên anh họ ở xa của ngươi đây?"
Lời của Sở Vân Hiên kéo An Tâm về với thực tại.
À đúng rồi.
Hắn đâu phải bạn trai thật của mình.
Hắn chỉ là một người mình tìm để cùng nhau hưởng thụ mà thôi.
Trong chốc lát, An Tâm có chút mất mát.
Thế nhưng mà, hắn thật sự rất tốt mà.
Hơn nữa, hắn còn tặng mình chiếc dây chuyền hơn 900 vạn.
Có lẽ hắn cũng có ý với mình chăng?
Thế nhưng...
Vì sao hắn lại không hề chủ động hỏi xin số liên lạc của mình?
Hay là An Tâm mình chủ động xin số hắn đi?
Hắn tốt như vậy, ưu tú như vậy.
Không được không được.
Như vậy... hắn chắc chắn sẽ thấy mình lỗ mãng lắm?
Con gái sao có thể dễ dàng xin số người khác chứ?
An Tâm lại một lần nữa chìm trong suy nghĩ của mình.
Sở Vân Hiên thấy nàng không phản ứng, nói: "À phải rồi, còn phải mua chút quà nhỏ cho người nhà ngươi nữa chứ."
Chủ yếu là mười triệu trợ lực, còn mấy trăm ngàn chưa tiêu hết.
Mấy cái đó cũng là mấy trăm ngàn giá trị hệ thống, không dùng thì phí.
An Tâm hoàn hồn, nhanh chóng xua tay: "Không cần không cần, tôi đã mua xong rồi, đến lúc đó mang theo qua là được."
"Vậy không được, đó là ngươi mua, ta đương nhiên phải có chút lòng thành của riêng mình."
An Tâm nháy mắt mấy cái.
Thế nhưng, hắn chỉ là người mình tìm để cùng hưởng thôi mà.
Hắn tặng mình hơn 900 vạn, lại còn muốn bỏ tiền túi mua quà cho người nhà mình sao?
Không được không được không được.
Tuyệt đối không thể để hắn tốn tiền nữa.
Sau này kết hôn còn phải tốn nhiều chỗ lắm đó.
Sinh em bé lại còn tốn một khoản lớn.
"Vậy... Vậy chúng ta không cần mua ở trung tâm thương mại này, ra ngoài mua đi." An Tâm nhỏ giọng nói.
Chủ yếu là đồ ở trung tâm thương mại này quá đắt.
"Ừ, được, đi thôi."
"Chờ một chút..." An Tâm lại đột ngột dừng bước.
"Sao vậy?" Sở Vân Hiên hỏi.
An Tâm nháy mắt mấy cái nhìn Sở Vân Hiên, hỏi: "Hình như... tôi luôn cảm thấy mình quên mất chuyện gì quan trọng."
"Vậy sao?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Có cảm giác đó."
Sở Vân Hiên trầm ngâm: "Ngươi nói vậy, hình như ta cũng có cảm giác đó."
An Tâm sờ vào túi: "Điện thoại, ví tiền đều ở đây mà..."
Sở Vân Hiên cũng sờ: "Ta cũng ở đây."
An Tâm lúc này mỉm cười, ngại ngùng kéo tay Sở Vân Hiên: "Chắc là ảo giác thôi, chúng ta đi thôi."
"Được."
Giờ khắc này.
Đại học Lâm An.
Diệp Phỉ Nhi thất thần bước đi.
Mặc dù xung quanh rất nhiều sinh viên đại học Lâm An nhìn thấy nàng, nhao nhao không khỏi kinh diễm.
Nhưng nàng lại trông cô đơn và đau khổ.
Diệp Phỉ Nhi nhìn thời gian một cái.
"Đã giữa trưa rồi, bọn họ... bây giờ cũng ăn trưa xong rồi chứ?"
"Thế nhưng, tiệc thọ của ông An Tâm còn sớm mà, hiện tại bọn họ còn rất nhiều thời gian, tiếp theo bọn họ sẽ đi đâu đây?"
Diệp Phỉ Nhi lẩm bẩm.
"Bọn họ sẽ không đi thuê phòng chứ?"
Nghĩ đến đây, Diệp Phỉ Nhi nhanh chóng lắc đầu.
"Không thể nào không thể nào, đó dù sao cũng là An Tâm mà, cô ấy là người thế nào mình rất rõ, sao có thể ngay lần đầu gặp đã đi thuê phòng chứ."
Nghĩ được như vậy, trên mặt Diệp Phỉ Nhi lộ ra một nụ cười nhạt.
Vậy có nghĩa là, nàng vẫn còn cơ hội.
Nhưng...
Một giây sau nàng lại cười khổ.
"Cái đó cũng khó nói lắm."
Chính vì nàng hiểu An Tâm.
Cho nên, hôm nay An Tâm đã hoàn toàn khác trước kia.
Diệp Phỉ Nhi cảm thấy ngược lại nàng rất có thể làm được chuyện mà trước kia Diệp Phỉ Nhi cho là không thể.
Hơn nữa, chàng trai đó.
Hắn thật sự rất đẹp trai, thật có khí chất, rất lịch thiệp!
Thật sự là quá đỉnh!
An Tâm thậm chí...
Cô ấy thậm chí đã quên mình luôn rồi!
Ha ha ha thảo!
Nghĩ vậy, coi như bọn họ đi thuê phòng rồi.
Thì có gì không thể chứ?
Đây chính là bạn thân mà!
"Bọn họ thậm chí có thể gấp đến nỗi chưa ăn cơm trưa mà đã đi rồi không?"
Nghĩ tới đây, Diệp Phỉ Nhi sắp khóc đến nơi.
Lại nghĩ tiếp...
An Tâm ở bên dưới ôm cổ người đàn ông kia.
Người đàn ông kia chắc chắn rất mạnh mẽ.
An Tâm khẳng định là sung sướng lắm.
Hu hu!
Trong lòng thật không thoải mái chút nào.
Hơn nữa chàng trai kia...
Hắn thậm chí còn không thèm nhìn Diệp Phỉ Nhi nàng lấy một cái.
Dù sao thì Diệp Phỉ Nhi nàng cũng là hoa khôi của đại học Lâm An đó, được không?
"Ai da!"
Diệp Phỉ Nhi bực bội dậm chân.
Vì sao người cần người yêu chung lại không phải mình chứ?
Vì sao người gọi điện thoại không phải Diệp Phỉ Nhi nàng chứ.
Vì sao người nhà lại không thúc giục nàng kiếm bạn trai lúc này chứ!
Hu hu...
Nếu không thì người bên cạnh hắn chính là Diệp Phỉ Nhi nàng mà...
Một bên khác.
Sở Vân Hiên về cơ bản đã tiêu hết số trợ lực kim mấy trăm ngàn còn lại.
An Tâm cũng tự mua cho mình một bộ đồ mới.
Bởi vì luôn cảm thấy đi bên cạnh Sở Vân Hiên, nàng có chút không xứng.
Một chiếc váy công chúa dài đến gối.
Bên trên là áo tay phồng bồng bềnh, chiết eo màu tím đen xen kẽ.
Quan trọng nhất là...
Tất đen!
Không sai!
An Tâm đặc biệt mua một đôi tất đen.
Đây cũng là chút mưu kế của nàng.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng mặc tất đen ra ngoài.
Cùng lắm cũng chỉ là phối đồ khi ở trong nhà hoặc ký túc xá mà thôi.
Nhưng hôm nay khi thử đồ, Nàng đột nhiên muốn mặc chúng.
Vì sao ư?
Cái đó chắc chắn là để thu hút Sở Vân Hiên rồi.
Còn Sở Vân Hiên đang lái xe.
Trông hắn rất bình tĩnh.
Thật ra thì...
Cũng là giả vờ.
Một mỹ nữ xinh đẹp như vậy.
Mặc những bộ quần áo tinh xảo như thế, đôi chân đẹp lại mang tất đen.
Ai còn lo lái xe nữa chứ?
Thỉnh thoảng vụng trộm liếc nàng một cái.
Đây đúng là bản năng mà.
An Tâm cả người căng thẳng ngồi ở đó.
Lại phát hiện Sở Vân Hiên đã rất lâu không nói gì.
Từ khi mình thay quần áo, ngồi lên siêu xe của hắn.
Hắn không hề nói một lời nào.
Là do An Tâm lái xe có vấn đề sao?
Hay là...
Hắn giận rồi?
Hắn thấy mình mặc tất đen có hơi... phóng đãng sao?
"Vậy..."
Do dự rất lâu, An Tâm phá vỡ sự yên tĩnh, cũng làm cho Sở Vân Hiên vô tình liếc trộm nàng phải hoàn hồn.
"Ừ?"
Sở Vân Hiên hỏi.
An Tâm cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi... tôi lần đầu mặc tất đen đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận