Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 210: Nữ nhân thực sự là kỳ quái

Chương 210: Phụ nữ thật là kỳ lạ
Một bên khác.
Vương Anh Kiệt sắc mặt đặc biệt khó coi.
Hắn cho rằng muốn đâm thủng bạn trai của Liễu Gia Nhất kia.
Hắn thề son sắt, tràn đầy tự tin.
Lại không ngờ rằng, hắn thật là thằng hề!
“Huynh đệ, vậy bây giờ không có gì để nói nữa chứ?”
Sở Vân Hiên hỏi một tiếng.
Vương Anh Kiệt âm thầm cắn răng: “Ngại quá, chuyện này là vấn đề của ta, xin lỗi ngươi.”
“Ngươi cần xin lỗi còn có Liễu thúc, Tiếu dì, bao gồm cả Tiểu Thất, bởi vì lời nói của ngươi, mà ảnh hưởng tới tình cảm giữa cả nhà chúng ta.”
“Ngại quá.” Vương Anh Kiệt sắc mặt khó coi nói.
“Thật sự là không có chút nào chín chắn! Ngươi muốn tức chết ta à!” Vương Đông Phương lúc này quát vào mặt Vương Anh Kiệt một tiếng.
Nhưng mà, trước đó hắn cũng không ngăn cản Vương Anh Kiệt chất vấn Sở Vân Hiên.
Đó cũng là có nguyên nhân.
Bởi vì hắn vẫn cho rằng, Liễu Gia Nhất sẽ ở bên con trai của hắn, Vương Anh Kiệt.
Hắn cũng rất muốn để con trai mình đâm thủng Sở Vân Hiên.
Không ngờ lại lật xe.
Tiếp đó Vương Đông Phương nói: “Ha ha, vậy thì không làm phiền nữa, các ngươi cứ ăn, cứ ăn.”
Sau khi cúp điện thoại.
Liễu Chính Nghĩa đứng dậy rót cho Sở Vân Hiên một chén rượu.
“Ai ai ai, Liễu thúc, làm vậy không được.”
“Chén rượu này coi như là Liễu thúc ta tạ tội, nói một câu thật lòng từ đáy lòng, vì vừa rồi ta hơi tin lời Vương Anh Kiệt nói, trong lòng có chút nghi ngờ.”
Sở Vân Hiên cười nói: “Không có chuyện gì.”
Tiêu Tuyết Đình cười nói: “Hai người uống đi, ta lại đi làm thêm hai món, Thất Thất, con ở lại tiếp Tiểu Hiên.”
“Ừ, được.”
Liễu Gia Nhất gật đầu.
Sau đó nàng gắp thức ăn cho Sở Vân Hiên.
“Cảm ơn Tiểu Thất.”
Sở Vân Hiên nhếch miệng cười với nàng.
“Là em nên cảm ơn anh.” Liễu Gia Nhất nhẹ giọng nói.
Trong lòng cô là cảm ơn Sở Vân Hiên.
Mặc kệ là tiệc họp lớp, hay việc bỏ qua Tiêu Thất Nguyệt, chọn nàng.
Hay là ở trước mặt cha mẹ, người bạn trai giả này cũng rất đúng vai.
Thậm chí, anh không tiếc lấy ra chai rượu mười triệu cho cha cô uống.
Điều này khiến Liễu Gia Nhất rất cảm kích, cũng có chút sợ hãi.
Sở Vân Hiên này, rốt cuộc là thế nào?
Uống qua ba lượt rượu.
Tiêu Tuyết Đình kéo Liễu Chính Nghĩa đã say vào một phòng ngủ.
“Gã này cứ vậy, nên bình thường tôi không cho uống rượu, hễ uống rượu là say.”
Tiêu Tuyết Đình đến gần nói với Sở Vân Hiên vẻ bất lực.
“Ha ha ha, nhưng mà Liễu thúc say rất yên tĩnh, cũng không làm trò khi say, vậy là tốt rồi.”
Tiêu Tuyết Đình gật đầu: “Tối nay con về hay sao?”
“Nếu không thì con vẫn là nên về thôi.” Sở Vân Hiên giả vờ nói.
“Ấy đừng, con và Thất Thất cứ ở lại đây đi.”
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Gia Nhất hơi ửng đỏ.
“Ừ.”
“Vậy dì nghỉ sớm một chút nhé, bọn con cũng về phòng nghỉ ngơi đây.”
“Đi đi.”
Liễu Gia Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nhưng mà...
Đột nhiên phát hiện mang theo Sở Vân Hiên vào phòng ngủ của mình, thật ngại quá.
Tiêu Tuyết Đình nhìn hai người đóng cửa phòng ngủ.
“Hai đứa nhỏ này tiến triển vẫn rất nhanh nhỉ.”
Trong phòng.
“Cái đó…”
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Liễu Gia Nhất hơi phiếm hồng: “Cái đó…chúng ta mỗi người một chăn nhé.”
Sở Vân Hiên cũng không nghĩ tối nay có thể làm gì.
Dù sao Liễu Gia Nhất cũng không phải loại phụ nữ dễ dãi.
Từ từ thôi.
Sở Vân Hiên lại cảm thấy rất hài lòng.
Mấy cô nàng toàn lại thích tìm trò.
Thật phiền phức.
Lần này chơi mạt chược lại có thêm người có thể trách mình à?
Liễu Gia Nhất sau đó ôm một chăn cho Sở Vân Hiên đi lên giường.
Sở Vân Hiên vẫn rất hài lòng với Liễu Gia Nhất.
Người phụ nữ này có cảm giác giống như hiền thê lương mẫu.
Rất hiền lành.
Tài trí, hào phóng.
Nếu là Tiêu Thất Nguyệt, Giang Ảnh thì bây giờ chắc đã bắt đầu làm nũng rồi.
Nàng thật sự không hề giở trò.
Nói ở chung một giường, nhưng lại chia hai chăn.
Hai người lên giường.
Thình thịch thình thịch——
Tim Liễu Gia Nhất đập rất nhanh.
“Tôi chơi điện thoại một lát rồi ngủ tiếp.”
Liễu Gia Nhất nói.
“Ừ.”
Sau đó nàng xem tin nhắn.
Đáng ghét, Tiêu Thất Nguyệt gửi cho cô không ít tin nhắn.
Liễu Gia Nhất: “Vừa rồi ba mẹ tớ đột nhiên đến, gặp Sở Vân Hiên, biết anh ấy là một kiếm chém yêu hoàng Sở Vân Hiên, rất thích anh ấy, cậu tuy là bạn gái anh ấy, nhưng chưa gặp phụ huynh à? Vòng này, tớ vẫn thắng.”
Tiêu Thất Nguyệt: “??? Nổ vừa thôi! Tớ gọi điện hỏi dì Tiếu xem sao.”
Liễu Gia Nhất: “Cậu cứ hỏi đi.(Đắc ý)”
Tiêu Thất Nguyệt: “Tớ tin! Thật á?”
Liễu Gia Nhất: “Hừ hừ, hơn nữa, Sở Vân Hiên tặng cho ba tớ một chai rượu thuộc loại rượu quý nhất trị giá cả ngàn vạn từ đấu giá hội, đủ thấy được vị trí của tớ trong mắt anh ấy, cậu cứ yên tâm làm đàn em đi, sau này nhớ ngoan ngoãn nghe lời tớ, nếu không cẩn thận tớ sai bảo đó.”
Tiêu Thất Nguyệt: “????”
Liễu Gia Nhất: “Ha ha ha!”
Tiêu Thất Nguyệt: “Các cậu xong chuyện rồi?”
Liễu Gia Nhất: “Đương nhiên.”
Tiêu Thất Nguyệt: “Tớ không tin.”
Ý muốn thắng thua của Liễu Gia Nhất lại nổi lên.
Không tin đúng không?
Nàng mở camera nhìn thử.
Quả nhiên mặt nàng đỏ ửng lên.
Hơn nữa cũng vì uống rượu.
Nàng liếc Sở Vân Hiên bên cạnh.
Giờ khắc này, Tiêu Thất Nguyệt đang điên cuồng nhắn tin cho Sở Vân Hiên.
“Cái đó… Sở Vân Hiên.” Liễu Gia Nhất khẽ hỏi một tiếng.
“Gọi thân yêu hoặc ông xã.”
“Vậy thì thân yêu nhé.” Liễu Gia Nhất vén tóc, nói: “Chụp một kiểu ảnh được không?”
“Ừm?”
“Gửi cho Tiêu Thất Nguyệt xem.”
Sở Vân Hiên nói: “Tớ tin, cậu đừng khiêu khích cô ta.”
Liễu Gia Nhất cười nói: “Không sao.”
“Vậy được thôi.”
Liễu Gia Nhất sau đó chui vào chăn của Sở Vân Hiên.
Vẫn là rất xấu hổ.
Nhưng nghĩ đến một hồi nữa sẽ có màn đắc ý trước mặt Tiêu Thất Nguyệt.
Nàng vẫn nhịn được.
“Cậu đừng nhìn, xoay mặt đi bên kia.” Liễu Gia Nhất đỏ mặt nói với Sở Vân Hiên.
“Ừ.”
Sở Vân Hiên đáp.
Liễu Gia Nhất thuận thế tựa lên vai Sở Vân Hiên, còn cố ý kéo áo mình xuống, để lộ bờ vai hoàn mỹ.
Sau đó nàng chụp một tấm ảnh, vui vẻ gửi cho Tiêu Thất Nguyệt.
Trên tấm hình này, mặt Liễu Gia Nhất đỏ ửng.
Tựa trên vai Sở Vân Hiên, trông rất hạnh phúc.
Mấu chốt là bờ vai trần trụi.
Không có ảnh phía dưới.
Nhưng cho người ta cảm giác như không mặc quần áo.
Liễu Gia Nhất: “Xem chưa?”
Bên kia, Tiêu Thất Nguyệt thấy cảnh này thì người cũng ngơ!
A a a!!!
Đáng ghét Tiểu Hiên Hiên!
Đáng ghét Thất Thất!!
“Tiểu Hiên Hiên! Tiểu Hiên Hiên! Lúc đó cậu có hô tên bản tiên nữ không! Có hô không hả!”
Tiêu Thất Nguyệt liên tục nhắn tin cho Sở Vân Hiên.
Việc này khiến Sở Vân Hiên biết trả lời sao đây?
“Thì là Tiểu Thất đó…”
“Hả?”
Liễu Gia Nhất nháy mắt nhìn đôi mắt đẹp, vì cảm nhận được bên kia màn hình Tiêu Thất Nguyệt khó chịu, nàng rất vui.
“Thế này đi, tôi nói với Tiêu Thất Nguyệt rằng lúc đó tôi vô ý gọi tên của cậu cũng coi như nể mặt cô ta, như vậy không làm cô ta tức giận, có được không?”
Liễu Gia Nhất nghĩ ngợi: “Như vậy, thì tôi hơi mất mặt nha.”
“Cậu đã thắng rồi.”
“Cũng được, nghe cậu vậy.”
Sở Vân Hiên cười cười, sau đó nhắn cho Tiêu Thất Nguyệt.
Tiêu Thất Nguyệt lập tức đắc ý lên với phía Liễu Gia Nhất.
Tiêu Thất Nguyệt: “Ha ha ha, Tiểu Thất Thất, xem ra anh ấy vẫn yêu tớ hơn, khi ân ái với cậu đều vô thức gọi tên bản tiên nữ, ha ha ha, tớ thắng.”
Liễu Gia Nhất: “Cậu thắng cái gì chứ? Đừng có tự an ủi bản thân.”
Tiêu Thất Nguyệt: “Cút đi! Đừng có làm phiền tớ! Cậu chờ đó, sơn thuỷ hữu tương phùng, có giỏi thì chơi đến cùng đi.”
Liễu Gia Nhất: “Được.”
Tiêu Thất Nguyệt: “Hừ!(Khinh bỉ)(Ngoáy mũi)”
Bạn cần đăng nhập để bình luận