Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 932: thật đúng là cho là nàng có thể hiến thân a

Tô Điệp vừa nói, Sở Vân Hiên đã hơi hiểu ra. Không cần bận tâm.
Sở Vân Hiên nhìn Tô Điệp, nói: "Nhưng mà, Tô Điệp cô nương hẳn là rõ nguyên nhân ta đến đây lần này."
Tô Điệp: "Rõ, đơn giản là muốn ta dùng thân phận của mình, giúp ngươi tiêu diệt Thần Phong Đế Vương."
Sở Vân Hiên khẽ gật đầu.
Tô Điệp xoay người nhìn Sở Vân Hiên: "Nhưng mà, Sở công tử, nếu hắn chết, kế hoạch của ta sẽ hơi khó khăn. Tuy rằng hoàng thất này không mạnh, cũng không tuyệt đối trung thành, nhưng dù sao hắn là đế vương, vẫn phải nghe theo. Ta khống chế hắn có hiệu quả hơn nhiều so với việc giết hắn."
Sở Vân Hiên: "Có thể táo bạo hơn chút."
"Hả?" Tô Điệp nghi ngờ nhìn Sở Vân Hiên.
"Khống chế hắn không thú vị, ngươi trực tiếp tiếp nhận hoàng thất của hắn, chẳng phải mạnh hơn việc ngươi đang làm hiện tại sao? Mở rộng cách cục."
Tô Điệp: "......"
"Hơn nữa, theo ngươi nói, nhỡ đến lúc ngươi khống chế hắn, nhưng gia tộc ngươi không thừa nhận thì đây coi như là thế lực của ngươi thế nào? Khả năng này có đúng không? Coi như gia tộc thừa nhận, đối thủ cạnh tranh của ngươi đến lúc đó đem chuyện này ra nói thì sao?"
Không thể không nói, những lời của Sở Vân Hiên khiến Tô Điệp chợt nhận ra điều gì. Hắn nói không phải không có lý.
"Sao thế?" Sở Vân Hiên hỏi.
Tô Điệp lại ngồi xuống, vẻ mặt ngưng trọng, có chút suy tư.
"Lời Sở công tử nói cũng có đạo lý."
"Vậy sao? Chúng ta có thể hợp tác."
"Hợp tác thế nào?"
"Ngươi giúp ta s·á·t Thần Phong Đế Vương, ta giúp ngươi lên ngôi vị đế vương."
Tô Điệp nhíu mày: "Ngươi giúp ta lên ngôi vị đế vương?"
Tô Điệp nghĩ ngợi rồi hỏi: "Có thể thế lực hoàng thất không đồng ý ta, dù Thần Phong Đế Vương mất, ngôi vị đế vương này cũng sẽ không thuộc về ta."
"Tô Điệp cô nương chỉ kiêng kị mỗi thế lực hoàng thất sao?"
Tô Điệp nói: "Cường giả hoàng thất như mây, đó cũng là bảo hộ hoàng thất tồn tại. Thế lực hoàng thất nắm giữ mạch máu hoàng thất, so với thế lực hoàng thất, đám văn võ bá quan kia ta có thể dễ dàng giải quyết."
Sở Vân Hiên nói: "Ta tự có biện pháp, nhưng vẫn cần Tô Điệp cô nương phối hợp. Nếu thành công, ta có thể bảo chứng Tô Điệp cô nương khống chế được đế quốc Thần Phong này. Dù sao, Tô Điệp cô nương cũng không có ý định khống chế quá lâu, sau hai năm thì sẽ từ bỏ hoàng thất này đúng chứ?"
Tô Điệp gật đầu: "Không phải hai năm, mà là một năm."
"Vậy càng tốt, càng thêm không cần áp lực. Nếu ngươi tin tưởng ta, chúng ta có thể hợp tác."
Tô Điệp bước đến trước mặt Sở Vân Hiên. Hai người cứ đứng như vậy. Nàng rất cao, gần đến mũi của Sở Vân Hiên. Nàng dán rất gần, Sở Vân Hiên gần như ngửi được hơi thở của nàng.
Mà Tô Điệp nhìn Sở Vân Hiên, khóe miệng mỉm cười yếu ớt, nói: "Chúng ta chẳng phải vẫn đang hợp tác sao?"
Sở Vân Hiên cười: "Vậy thì chúc chúng ta hợp tác thuận lợi."
"Hừ hừ, cụ thể hành động ngươi định đoạt, ta phối hợp." Tô Điệp nói.
"Được, nhưng bây giờ ta cần một vài thứ."
Sở Vân Hiên viết một loạt đồ vật lên giấy.
Tô Điệp cầm lên xem qua: "Ngươi cần nhiều t·h·i·ê·n địa linh vật như vậy làm gì?"
Không sai, đây đều là t·h·i·ê·n địa linh vật. Dù Sở Vân Hiên chưa hiểu nhiều về thế giới này, nhưng về đan dược, t·h·i·ê·n địa linh vật, những thứ này không ai hiểu rõ hơn Sở Vân Hiên. Bởi vì Sở Vân Hiên từng nhận được phần thưởng đỉnh cấp, t·h·i·ê·n Y thánh pháp! t·h·i·ê·n Y thánh pháp không chỉ là y thuật đơn giản. Bất kỳ t·h·i·ê·n địa linh vật, dược liệu, các loại tinh thạch, cứ thứ gì có dính dáng đến, Sở Vân Hiên đều nắm rõ.
Sở Vân Hiên nói: "Những thứ này, Tô Điệp cô nương không khó để kiếm chứ?"
Tô Điệp cẩn thận nhìn lại: "Tám chín phần thì không khó, còn một phần hơi khó nhưng chắc không vấn đề gì lớn."
Sở Vân Hiên: "Vậy làm phiền Tô Điệp cô nương phí tâm."
Tô Điệp lại rất nghi hoặc không biết Sở Vân Hiên định làm gì. Những thứ này, nàng chỉ có thể nghĩ tới là để luyện đan.
"À đúng rồi, tiện thể giúp ta làm một cái dược đỉnh, tốt xấu không quan trọng."
"Ừ." Tô Điệp gật đầu. Quả nhiên là muốn luyện đan.
Nhưng... thì sao? Nó liên quan gì đến việc nàng nắm giữ thế lực hoàng thất?
Tuy nhiên, Sở Vân Hiên trong mắt Tô Điệp vẫn tương đối đặc biệt, rất thần bí. Không thể đoán được người này rốt cuộc thông minh đến mức nào. Còn về thủ đoạn và át chủ bài, lại càng không chắc chắn.
Ban đầu nàng thấy hắn có 60 điểm thần bí, bây giờ là 80 điểm. Hắn còn biết y thuật sao? Còn biết luyện đan? Thú vị đấy.
"Vậy ta còn cần làm gì nữa không?" Tô Điệp cười yếu ớt nhìn Sở Vân Hiên hỏi.
"Tạm thời không cần, tạm thời cứ giúp ta thu thập những thứ này đã."
"Hừ hừ, được thôi." Tô Điệp cười yếu ớt gật đầu.
Sở Vân Hiên nói: "Vậy ta xin phép về trước."
"Về? Ở chỗ ta không tốt sao?" Tô Điệp hỏi.
"Ừm... cũng được thôi."
"Sở công tử vừa luyện đan, vừa phải trốn tránh truy sát, chỗ ta tuyệt đối an toàn. Cho dù bị tra ra, nơi này cũng có chỗ ẩn thân. Giả sử ta không có ở Mưa Bụi Phủ, ta sẽ để Tiểu Vũ giúp ngươi."
"Vậy thì đa tạ Tô Điệp cô nương."
Tô Điệp mỉm cười: "Nhưng nếu không có gì, ta sẽ ở Mưa Bụi Phủ một mực làm bạn Sở công tử. Hiện giờ đêm đã khuya, Sở công tử có dự định..."
Sở Vân Hiên nói: "Nếu được nghỉ ngơi trong khuê phòng của Tô Điệp cô nương, có lẽ đó sẽ là một trong những chuyện hạnh phúc nhất trên đời."
"Nếu nói như vậy, những chuyện hạnh phúc hơn, Sở công tử sẽ không có cơ hội trải nghiệm rồi." Tô Điệp mắt liếc đưa tình.
"Còn có chuyện gì hạnh phúc hơn sao?" Khóe miệng Sở Vân Hiên hơi nhếch lên.
"Hừ hừ, nhưng bây giờ không có mà."
"Vậy ngươi hỏi lại lần nữa đi."
"Phì, không hỏi, không có cơ hội đâu, ha ha ha." Nói xong, Tô Điệp đứng dậy chạy lên lầu.
"Tiểu Vũ, sắp xếp phòng ngủ cho Sở công tử."
"Dạ."
Sở Vân Hiên vỗ trán, ảo não.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, nữ nhân này nói vậy chỉ là cho vui thôi. Sao có thể là thật chứ. Đúng là nghĩ nàng có thể hiến thân thật đấy.
Lùi lại 10.000 bước mà nói, cho dù nàng có muốn hiến thân, Sở Vân Hiên cũng không dám. Nữ nhân này chính là một đóa hoa hồng có gai.
"Tiểu Vũ, sắp xếp cho ta phòng bên cạnh phòng tiểu thư nhà ngươi." Sở Vân Hiên nói.
Trên lầu, Tô Điệp nghe vậy liền nở một nụ cười: "Hừ hừ, cũng được thôi."
"Dạ."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ba ngày đã hết.
Trong ba ngày này, Diệp Gia, Tần gia, Linh Kiếm Phái tìm kiếm Sở Vân Hiên và Diệp Tiêu điên cuồng ở đế đô.
Bọn họ không chắc hai người ở đế đô.
Nhưng khi hai người rời đi, bọn họ đã phong tỏa toàn bộ đế đô, chỉ cho ra chứ không cho vào.
Rất có khả năng vẫn còn trong đế đô.
Bên ngoài đế đô bọn họ cũng đang tìm.
Nhưng hành động này cũng khiến nhiều người bất mãn từ khắp nơi đến.
Tìm ba ngày không thấy bất kỳ dấu vết gì.
Thần Phong Đế Vương cũng chỉ có thể mở cửa đế đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận