Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 84: Thực sự là kỳ diệu duyên phận

Chương 84: Thực sự là kỳ diệu duyên phận
Sở Vân Hiên khẳng định là muốn tìm hiểu một chút. Nếu như các nàng không biết, thì Sở Vân Hiên cũng muốn đi tra một chút. Cũng không thể, người truyền thừa sức mạnh cho mình, hắn lại không biết là ai chứ?
Tiêu Thất Nguyệt nói: “Tình thánh Lâm Danh, cũng rất có danh tiếng, chỉ có điều đối với thế hệ chúng ta mà nói, không có nổi danh như vậy.”
“Nhưng dù sao cũng là Thiên Đạo cảnh mà?” Sở Vân Hiên nói.
Tiêu Thất Nguyệt giải thích: “Bởi vì những thông tin liên quan đến Lâm Danh, bị các thế lực lớn cố ý phong tỏa.”
Sở Vân Hiên lộ vẻ nghi ngờ: “Vì sao?”
Lâm Nhã Nhi nói: “Lâm Danh, một trăm năm mươi năm trước là một thiên tài của Nhân tộc, nếu như nói Nhất Kiếm Độc Tôn Lý Bách Sơn là người có hy vọng nhất trở thành cường giả Thiên Đạo cảnh trẻ tuổi nhất, thì Lâm Danh chính là người trẻ tuổi nhất đạt tới Thiên Đạo cảnh cho đến nay.”
“Một người giỏi như vậy, vì sao phải phong tỏa tin tức của hắn?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Bởi vì hắn phản tộc.”
Sở Vân Hiên cau mày: “Phản tộc?”
“Vì sao lại phản tộc?” Sở Vân Hiên nhanh chóng hỏi.
Tiêu Thất Nguyệt nói: “Đó cũng là một câu chuyện truyền kỳ, hắn là người duy nhất có thể tán đổ Yêu Thần.”
Sở Vân Hiên: “......”
“Hắn yêu một vị Yêu Thần nào đó?”
Tiêu Thất Nguyệt gật đầu: “Đúng, là Yêu Thần của Thập Đại Yêu Thần Điện ngày xưa. Về việc làm sao họ có thể đến với nhau thì không ai biết, nhưng vì chuyện này mà coi như là ngòi nổ, sau đó hắn vì theo đuổi tình yêu đã dứt khoát rời bỏ Nhân tộc.”
Sở Vân Hiên nói: “Cái này cũng không tính là phản tộc chứ? Nhân tộc và Yêu tộc tuy đối địch, nhưng nếu yêu nhau, chỉ cần không gia nhập Yêu tộc, không uy hiếp đến lợi ích của tộc, sao có thể xem là phản tộc được?”
Tiêu Thất Nguyệt nhún vai: “Cho nên đó, sau này Nhân tộc phái rất nhiều cường giả đến khuyên hắn quay đầu, nhưng hắn đã gia nhập Thập Đại Yêu Thần Điện.”
“Có bằng chứng sao?” Sở Vân Hiên cau mày hỏi.
“Bằng chứng à… Những người đến tìm hắn đều bị giết chết, tính là bằng chứng không?”
“Tận mắt thấy hắn giết?” Sở Vân Hiên lại hỏi.
“Ừm, Thẩm Phán Hội chi chủ Trương Thu tiền bối dẫn người đích thân đến đó, chỉ có một mình Trương Thu tiền bối trọng thương trở về, chính miệng nói, Lâm Danh liên thủ với Yêu Thần của Thập Đại Yêu Thần Điện, ra tay với họ.”
“Trương Thu… ”
Cái tên này, Sở Vân Hiên đương nhiên biết. Thì ra hắn là Thẩm Phán Hội chi chủ.
Không đúng!
Sở Vân Hiên cảm thấy không đúng. Lâm Danh, nếu như những gì hắn nói là thật, hắn đã tốn rất nhiều thời gian chỉ để tìm kiếm ý chí của những cường giả đã vẫn lạc trong trăm ngàn năm qua. Thu thập lại bọn họ, để nguyện ý chí và sức mạnh của bọn họ có thể được truyền lại. Đó cũng là lý do mà có nhiều mộ anh hùng của cường giả vượt qua mấy ngàn năm lại ở đây. Một người như vậy, hắn sẽ đối xử với cường giả Nhân tộc như thế sao? Thêm nữa những gì Lâm Danh đã nói, trên thế giới này, trắng và đen đều do một số ít người nắm giữ. Lúc đó hắn không hiểu, nhưng nếu thêm những chuyện này vào thì sao? Có khả năng nào đó không, là Trương Thu bịa đặt sự thật, biến trắng thành đen?
“Vậy hắn chết như thế nào?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Hắn? Có lẽ trọng thương mà chết, hoặc là tự kết thúc thôi.” Tiêu Thất Nguyệt nói.
Sở Vân Hiên lộ vẻ nghi hoặc.
Tiêu Thất Nguyệt nói: “Theo ta biết, sau chuyện đó, Nhân tộc chấn nộ, cũng là lần đầu tiên tiến hành phản kích đúng nghĩa với Yêu Tộc.”
“Nhân tộc tập hợp một lượng lớn Thiên Tôn, Thần Hoàng và cường giả Thiên Đạo cảnh, tru sát Yêu Thần của Thập Đại Yêu Thần Điện, trọng thương Lâm Danh, và Lâm Danh sau khi phản sát nhiều cường giả Nhân tộc đã bỏ trốn, rồi từ đó biến mất.”
Sở Vân Hiên nói: “Nếu ai giết nữ nhân của ta, ta mặc kệ hắn là người hay là yêu, ta nhất định phải giết sạch bọn chúng, thế thì có gì sai sao?”
“Cũng phải.” Giang Ảnh nói: “Thực ra ta thấy rất lạ, Lâm Danh tiền bối ta có nghe qua về hắn, ngoài chuyện yêu Yêu Thần ra, con người đặc biệt chính trực, liệu có thể giống như bọn họ nói, ở cùng Yêu Thần lâu mà thay đổi tâm tính và giá trị quan sao?”
“Một người ở cảnh giới Thiên Đạo, nào có dễ dàng mà biến đổi long trời lở đất như vậy chứ? Trừ khi hắn là cái não yêu đương.” Tiêu Thất Nguyệt nói.
Sở Vân Hiên hỏi: “Hắn chết khi nào?”
“Ai mà biết được, trận đại chiến đó là vào hai mươi mấy năm trước, hắn đã giết không ít cường giả Nhân tộc rồi trốn thoát sau đó thì không còn tin tức, ai biết trong hai mươi mấy năm đó hắn chết lúc nào.”
Tiêu Thất Nguyệt nói: “Ngược lại, ta thấy chuyện hắn yêu ai cũng là tự do, chỉ có điều có lẽ yêu quá sâu, quên đi thân phận Nhân tộc của mình, phạm phải một vài sai lầm thôi.”
“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ta thấy chuyện nữ nhân hắn bị giết, sau đó hắn nổi giận giết không ít cường giả Nhân tộc thì không thể nói là sai được, giống như tiểu Hiên Hiên nói, nữ nhân mình yêu thương bị giết, thì quản người đó là người hay là yêu, nhất định phải giết sạch bọn chúng. Chỉ có chuyện của Trương Thu cuối cùng lần đó, thì thực sự là khó mà đánh giá.”
“Vậy có cần thiết phải phong tỏa thông tin của hắn không?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Ai mà biết được, có lẽ trước kia người ta từng nâng hắn lên vị trí cao nhất của Nhân tộc, nhưng hắn lại làm ra chuyện như vậy, đúng là một vết nhơ của Nhân tộc, nên không muốn để cho mọi người đều biết chăng?”
“Cũng có thể là do có vài người trong lòng có quỷ.” Sở Vân Hiên lẩm bẩm một tiếng.
Trực giác của hắn, Lâm Danh không phải là người như vậy.
Tiêu Thất Nguyệt lắc đầu: “Không biết nữa, chúng ta cũng chỉ là võ giả bình thường, sao có thể hiểu được những chuyện này, khi đó ta mới sinh ra thôi mà, mấy chuyện này cũng là do lão sư kể lại cho ta.”
“À đúng.” Nàng nói thêm: “Hình như Lâm Danh và Yêu Thần có một đứa con.”
Mấy người nhìn về phía Tiêu Thất Nguyệt.
Tiêu Thất Nguyệt giải thích: “Lão sư ta nói, khi đó bà ấy cũng là một trong những người được phái đi tru sát Lâm Danh, tận mắt nhìn thấy Lâm Danh ôm một đứa bé, bà ấy còn cảm thán, nếu không vì đứa trẻ đó mà hạn chế, có lẽ Lâm Danh đã có thể bật hết hỏa lực, giết sạch những người có mặt lúc đó rồi.”
Sở Vân Hiên nặng trĩu tâm sự.
Các nàng không biết, linh cảnh này chính là do Lâm Danh tạo ra. Các nàng còn cho rằng, Lâm Danh giống như Thương Hoàng, Tuyết Hoàng bọn người, cũng chỉ là một bia mộ linh hồn ở đây. Nhưng Sở Vân Hiên lại biết rõ điều này. Nếu Lâm Danh thật sự là một người như vậy, chắc chắn hắn sẽ hận Nhân tộc đến tận xương tủy. Những chuyện khác không nói, linh cảnh của hắn, nhất định sẽ là tử cảnh. Mấu chốt của toàn bộ sự việc này. Chính là người tên Trương Thu kia!
“Này, Tiểu Nhã Nhi, đang nghĩ gì vậy?” Tiêu Thất Nguyệt nhìn về phía Lâm Nhã Nhi.
Lâm Nhã Nhi giật mình, khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
“Chúng ta cũng có thể đi rồi chứ?”
“Ừm, ở đằng kia có một Truyền Tống Trận.”
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Mấy người bước vào Truyền Tống Trận, rồi biến mất ở đây.
Sau khi bọn họ biến mất.
Hình ảnh mờ ảo của Lâm Danh xuất hiện ở nơi không xa. Hắn nhìn vào vị trí của Truyền Tống Trận, ngẩn ngơ.
Qua thật lâu…
Hắn khẽ mỉm cười.
“Thật là một mối duyên kỳ diệu...”
Hình ảnh mờ ảo của hắn chậm rãi hóa thành hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận