Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 439: Tranh phong tương đối

Chương 439: Tranh phong tương đối
Sở Vân Hiên và những người khác cũng đến nơi này.
“Rộng lớn thật.” Giang Ảnh ngẩng đầu nhìn công hội Thần Thủ Sử, không khỏi cảm thán một tiếng.
Tiêu Thất Nguyệt nói: “Bên trong còn rộng hơn nữa, đây chỉ là một góc của tảng băng chìm của công hội Thần Thủ Sử thôi, bên trong có đến hơn trăm bí cảnh các loại đấy.”
Tiêu Thất Nguyệt và Liễu Gia Nhất từng tham gia đại hội Thiên Vũ. Lần này đến, thuần túy là để cổ vũ cho Sở Vân Hiên và những người khác.
Địa điểm của công hội Thần Thủ Sử xem như một nơi hơi lệch. Nó giống như sân vận động của một thành phố. Nhưng nơi này khá đặc biệt nên có rất đông người lui tới. Thêm vào đó, hôm nay là thời gian tập trung của vòng loại đại hội Thiên Vũ, nên người từ khắp nơi đổ về đây, càng làm cho khu vực xung quanh thêm náo nhiệt. Vô vàn kiểu người, nhìn qua ai nấy đều không đơn giản.
Người ra vào công hội Thần Thủ Sử đặc biệt đông. Có cảm giác giống như đi xem buổi hòa nhạc vậy.
“Phải có bao nhiêu người vậy?” Vưu Khiêm Nhân hỏi.
Tiêu Thất Nguyệt nói: “Ừm... Vòng chung kết của đại hội Thiên Vũ là một ngàn người, bản tiên nữ lần trước tham gia vòng loại đã có hơn ba vạn người, khóa này chắc còn đông hơn.”
“Mấy vạn thiên tài tranh giành một ngàn suất? Ta lạy! Xong rồi, xong rồi!” Vưu Khiêm Nhân há hốc miệng. Đáng sợ vậy sao?
Tiêu Thất Nguyệt cười nói: “Không chỉ có thế đâu, có một hai trăm người bọn họ đều đã định trước vào thẳng đại hội Thiên Vũ, không cần tham gia vòng loại, như Trương Sơ Trần, Thượng Quan Vũ những người này, còn có những người đạt đủ tuổi và là Trạng Nguyên các kỳ thi của các thành phố nữa.”
Sở Vân Hiên thì không thức tỉnh, nên thi đại học võ giả cũng trượt. Hắn còn không biết Trạng Nguyên võ giả của thành phố Thiên Hoa năm đó là ai.
“Vậy chẳng lẽ Sở thiếu gia cũng không cần tham gia sao?” Kỷ Phong liếc nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên nói: “Ta cũng không biết.”
Tiêu Thất Nguyệt nói: “Khó khăn là vậy nhưng thực ra cũng gọi là công bằng, tất cả các Trạng Nguyên đại học của thành phố và thành viên của ban Thiên Tử thuộc Thánh Đô đại học được miễn, không có hai thân phận này thì dù là ai cũng đều phải tham gia vòng loại.”
“Sao cũng được.”
Muốn tham gia vòng loại đại hội Thiên Vũ, điều kiện tiên quyết là phải đạt độ tuổi quy định. Tiếp theo là phải tham gia các kỳ thi ở cấp huyện, sau khi vượt qua mới được tham gia kỳ thi cấp thành phố. Mỗi thành phố đều có một số lượng chỉ tiêu cố định. Tiếp nữa là một số gia tộc võ giả đạt tiêu chuẩn cũng có chỉ tiêu riêng, không cần thi thành phố, có thể trực tiếp vào vòng loại. Đương nhiên, mỗi học viện cũng có chỉ tiêu của mình.
Ví dụ như học phủ Giang Đô, 20 người của viện Thiên Tử trực tiếp được vào vòng loại. Còn những người khác của ban cao cấp, chỉ những ai đứng đầu mới được tham gia. Đó mới chỉ là có thể tham gia vòng loại, đã loại đi vô số người. Vì thế, những ai có thể không cần tham gia vòng loại mà vào thẳng đại hội Thiên Vũ đều không phải hạng tầm thường. Đó là hợp tình hợp lý.
Mà Sở Vân Hiên, hắn không cần tham gia các vòng khảo hạch trước đó. Cả Giang Ảnh bọn họ cũng vậy, không cần. Trực tiếp đến tham gia vòng loại là được. Vì các nàng là Thần Thủ Sử ưu tú. Đây cũng là một ưu đãi dành cho thần thủ sử.
“Các ngươi vào đi, bọn ta ở ngoài xem các ngươi biểu diễn.” Tiêu Thất Nguyệt nói. Các nàng từng tham gia đại hội Thiên Vũ.
“Ừm.”
Bọn hắn theo dòng người tiến vào bên trong.
“Những tuyển thủ tham gia vòng loại đại hội Thiên Vũ, xin mời đi theo lối đi bên phải, tiến vào quảng trường tập trung!”
Sau khi đi qua lối đi, quảng trường trước mắt đầy ắp mấy vạn người. Thật sự không khác gì một buổi hòa nhạc. Rất ồn ào. Rất nhiều người đang tán gẫu.
Sở Vân Hiên bọn họ đến cũng không gây được quá nhiều sự chú ý. Ngược lại có thể thấy vài nơi, có một nhóm người vây quanh ở đó. Rất rõ ràng, những người này chắc chắn có thân phận đặc biệt. Dù sao nơi này hội tụ những thiên tài hàng đầu. Các gia tộc ẩn thế, những người thành danh đã lâu. Những thiên tài võ giả của các thành phố lớn như Thánh Đô, Giang Đô...
Chỉ có điều không thấy Trương Sơ Trần và những người khác. Sở Vân Hiên cũng không nhìn thấy Lâm Nhã Nhi. Vì bây giờ Lâm Nhã Nhi là thành viên ban Thiên Tử của Thánh Đô đại học.
“Nhiều người quen quá.” Diệp Phỉ Nhi nhìn quanh rồi kinh hô một tiếng. Diệp Phỉ Nhi có thiên phú không tệ. Lần này nàng chỉ đi theo An Tâm. Không nhiều ước mơ, chỉ muốn cảm nhận sự náo nhiệt của đại hội Thiên Vũ. Có thể là sẽ không được thăng cấp.
“Đúng vậy, rất nhiều thiên tài chỉ xem trên TV, kia, Tất Nhiễm Hỏa, con mẹ nó! Đàm Thu, Sông Nghi Ngờ Vũ, Vạn Thiên Minh, Lam Nhược Nhược, ngoan ngoãn.” Vưu Khiêm Nhân cảm thán một tiếng. Những người này đều rất nổi danh.
“Tào Cảnh Du cũng ở đó.” Trong đám người, Tào Cảnh Du đang trò chuyện với vài thiên tài cũng thấy Sở Vân Hiên đến. Ánh mắt của Tào Cảnh Du hơi ngưng lại. Những ngày qua, hắn đã bị chế giễu đến mức chết khiếp. Là một người xếp hạng bảy mươi mốt thần tử bảng, kiếm pháp không bằng Sở Vân Hiên, đại chiêu cũng không bằng, bị Sở Vân Hiên đánh một phát là tèo. Đẩy Sở Vân Hiên lên hạng bảy mươi mốt thần tử bảng. Hắn còn lén lút dùng hám thiên hộ oản của Trương Sơ Trần. Lần này hắn không hề nghĩ sẽ đến đại hội Thiên Vũ. Sẽ bị mắng chết mất. Nhưng không được, hắn vẫn phải dựa vào đại hội Thiên Vũ để xoay người. Hắn muốn đánh bại những thiên tài từng giễu cợt hắn là kẻ yếu, muốn đánh bại những thiên tài tự cho mình là siêu phàm của các gia tộc ẩn thế. Hắn phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy, hắn không phải là đánh không lại Sở Vân Hiên! Hoặc có lẽ là, không phải hắn Tào Cảnh Du quá yếu! Đúng là đồ bỏ đi!
“Ừm, cái kia, Sở Vân Hiên.” Tào Cảnh Du bĩu môi. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía này.
“Thua trước một đồ bỏ đi như vậy?” Tần Việt thản nhiên nói.
“Ngươi đánh thử xem, ngươi cũng bị lật xe đấy, tên này có nhiều thủ đoạn ẩn giấu không ai ngờ được, nếu không thì ngươi nghĩ ta thua chắc?” Tào Cảnh Du nói.
“Thua là thua.” Tần Việt nói.
“Vô dụng thôi, dù thế nào thì tại vòng loại đại hội Thiên Vũ cũng sẽ lộ nguyên hình, không chừng sẽ mất mặt thôi.” Một nam sinh khinh thường cười nói.
“Mẹ nó, mấy cô gái kia xinh vậy?”
“Đừng nhìn, đều có quan hệ rất tốt với Sở Vân Hiên.”
“Cỏ! Dựa vào cái gì?”
“......”
Sở Vân Hiên và những người khác cũng tìm một chỗ ngồi xuống.
“Ngươi là Sở Vân Hiên phải không?” Một nam sinh bên cạnh Sở Vân Hiên hỏi.
“Chào cậu.”
“Chào cậu, Vân Dịch của Vân gia, mong được chỉ giáo.”
Đinh Vân Thanh liếc nhìn rồi nhỏ giọng nói với Sở Vân Hiên: “Vân Dịch này rất lợi hại, Vân gia là gia tộc ẩn thế Nhất Lưu đấy.”
Sở Vân Hiên gật đầu. Thời gian trôi chậm rãi. Bọn hắn cũng để ý thấy rất nhiều thiên tài võ giả nổi danh.
“Ai kia? Sao lại đeo mặt nạ? Không dám gặp ai à?” Một bóng người thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Ai mà biết được.”
Trong đám người, Tống Thư Hằng đeo mặt nạ tìm một góc không người ngồi xuống. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Sở Vân Hiên và Giang Ảnh bên cạnh.
Tạch tạch tạch —— Tống Thư Hằng âm thầm nắm chặt nắm đấm. “Sở Vân Hiên!” Hắn âm thầm nghiến răng.
“Ác ác ác, có thể là sát thủ của Minh.”
“Đúng đúng đúng! Không phải đã có tuyên bố sao? G·i·ết minh hội có người tham gia đại hội Thiên Vũ, mẹ nó, tẩn chúng nó.”
“Thảo! Qua tìm hắn gây sự?”
“Thôi đi, không cần.”
“......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận