Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 278: Thiên hàng thành phố sợ tử tổ

Chương 278: Thần tử tổ Thiên Hàng thành phố sợ chết.
Đại học Lâm An.
"Này nha, không có tí sức lực nào, không có tí sức lực nào, hôm nay đám thần tử tổ Thiên Hàng thành phố thật mẹ nó quá yếu, như vậy mà không dám đánh?"
"Không dám đánh coi như xong, từng tên một lũ đàn bà chỉ bị đánh một chút đã đau la khóc, cười chết ta ha ha ha."
"Chỉ có chút đó mà cũng ngông cuồng coi thường người khác? Tưởng mình là thần tử tổ Thiên Hàng thành phố thì giỏi lắm chắc? Bị Sở Vân Hiên bọn hắn đánh cho tơi tả, mặt mày bầm dập hết cả."
"Vốn tưởng là vương giả, ai ngờ là 'Thanh Đồng', ha ha ha."
"Phải nói là Sở Vân Hiên thật sự quá trâu bò, một Thần Thông cảnh Lục Tinh, đánh 3 cái Pháp tắc cảnh Tam Tinh, Tứ Tinh mà không hề yếu thế, cái linh kỹ tăng phúc của hắn thật mạnh mẽ, cả Giang Ảnh cũng thật là mạnh."
"Linh kỹ thành danh của Tiêu Thất Nguyệt thành phố Thiên Hoa trước đây đâu? Thật không biết hắn ở đâu ra cái cẩu vận học được từ chỗ Tiêu Thất Nguyệt vậy."
"Đó là do Sở Vân Hiên mạnh? Rõ ràng là bọn Thiên Hàng thành phố quá yếu có được không? Ta mẹ nó mà lên, cho hắn một quyền, đoán chừng cũng phải kêu khóc."
"......"
Đám người không ngừng bàn tán.
Mấu chốt là, chuyện này không có cách nào giải thích.
Bọn họ kêu la đau đớn, chỉ có thể đổ cho là bọn họ sợ đau.
Từng người đều là hổ giấy.
Trên thực tế là đám thịt tươi non.
Ngày nào cũng ăn lương nhà nước, chỉ có tu vi, còn lại cẩu thí đều không phải.
Bọn họ cũng không nghi ngờ Sở Vân Hiên thế nào.
Cảm giác đau gia tăng loại này, sao có thể tồn tại trong nhận thức của bọn họ được?
"Mẹ nó, Quan tỷ, bọn họ thật rác rưởi, xác định còn muốn để bọn họ giúp chúng ta đi thăm dò sao?"
Vưu Khiêm Nhân nhìn Quan Hinh hỏi.
"Nói thật, ta cũng có chút ngoài ý muốn, không nên thế chứ, hay là nói Sở Vân Hiên quá mạnh?" Quan Hinh nhìn Sở Vân Hiên nói một câu.
"Muốn ta nói, mặc kệ Sở Vân Hiên có mạnh hay không, bọn họ cũng quá rác rồi, từng người sợ đau như vậy, chuyện này có liên quan gì đến việc Sở Vân Hiên mạnh hay không?" Uông Tiểu Miêu nói.
Trương Thu gật đầu: "Có lý, lúc nãy Vũ Lỗi ngón tay bị bóp gãy xương, cũng tương đối đau nhưng có thể chịu đựng được, mặc dù hắn đúng là hơi khoa trương, nhưng sau đó Lý Bằng Phi, tay cũng không sưng mà la đau, thật không hiểu nổi, có đau đến vậy sao?"
"Bình thường không bị thương, không chịu đựng bị đánh thôi."
"......"
"Không sao chứ?"
Sở Vân Hiên nhìn Giang Ảnh, lại quan tâm hỏi một tiếng.
"Không sao, thương đều khỏi rồi." Giang Ảnh nói.
"Hơn nữa, ta đã vẽ lên mặt ả hơn mười đường rồi, còn muốn đánh lên mặt lão nương à? Cho ả mặt à? Thật sảng khoái!" Giang Ảnh đắc ý nói.
Quan Hinh nói: "Thần tử tổ Thiên Hàng thành phố hôm nay là lần đầu hợp tác với bọn họ, không ngờ lại nhát gan thế sao? Phải về hỏi lại mới được, như vậy ta còn lo sẽ làm hỏng chuyện."
Sau đó, bọn họ cũng lần lượt đi ra.
"Uy uy uy, An Tâm, ngươi không đuổi theo hắn sao?"
Diệp Phỉ Nhi vội kéo An Tâm lại hỏi.
"Trước... trước tiên không nên thì hơn?"
An Tâm nói.
Nếu biết hắn là ai rồi thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn.
Bạn gái hắn bị thương, người ta chuẩn bị an ủi bạn gái đó thôi.
Mình mà qua tìm làm quen, cảm giác không ổn.
"Ngươi phải tranh thủ chứ."
Diệp Phỉ mới nói.
"Ta làm sao hơn được Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết?" An Tâm lẩm bẩm một tiếng.
"Uy uy uy, ngươi là An Tâm đó, xét về dung mạo, ngươi có kém gì các nàng đâu? Về thực lực, ngươi với các nàng cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà? Tự tin lên tỷ muội, ta đi giúp ngươi hẹn Sở Vân Hiên ra, tối nay ngươi liền tranh thủ 'gạo nấu thành cơm', xác định quan hệ trước rồi tính, về sau mọi chuyện tính sau."
An Tâm: "......"
Sở Vân Hiên đưa Giang Ảnh đến chỗ Lưu Ly Nguyệt.
Sơ Tuyết tu vi cao.
Nàng sáng tạo ra pháp tắc, trực tiếp khiến Giang Ảnh khỏi hẳn.
Giang Ảnh cũng bị chấn kinh bởi pháp tắc trị thương này.
Thương thế của nàng, thật sự rất nặng.
Dù được chữa trị nhưng sau này có lẽ vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Lưu Ly Nguyệt trực tiếp chữa khỏi hoàn toàn cho nàng.
Chỉ đơn giản vậy thôi.
"Đa tạ, đa tạ, để ta mời mọi người ăn cơm." Sở Vân Hiên nói.
Nghe vậy, mắt Lưu Ly Nguyệt sáng lên.
Đi ra ngoài ăn cơm!!
A a a!!
Vui quá đi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi tài nấu ăn 'hắc ám' của tỷ tỷ rồi.
Hơn nữa, bây giờ nàng rất cần học nhiều thứ của nhân loại.
Có vậy, nàng mới dùng pháp tắc sáng tạo để tạo ra chúng.
Tỷ như, nàng biết đây là bánh bao nhân thịt.
Nàng có thể chỉ cần một ý nghĩ đã tạo ra bánh bao nhân thịt.
Thậm chí không cần biết cách điều chế bánh bao nhân thịt.
Chỉ cần nàng nhớ lại, hình dáng nó thế nào, bên trong có gì, mùi vị ra sao.
Thế là tạo ra được.
Nhưng mà, còn rất nhiều thứ nàng chưa từng thấy.
Pháp tắc sáng tạo tuy tạo ra được, nhưng nàng không có khái niệm.
"Ăn cơm? Vậy để ta làm, không cần đi ra ngoài."
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Sơ Tuyết cũng sáng lên.
Mấy người khựng lại.
Lưu Ly Nguyệt lén lút kéo tay Sở Vân Hiên, mắt to long lanh.
Như đang cầu cứu.
Nàng đã cố hết sức rồi.
Thậm chí, còn không cho Sơ Tuyết ăn đồ do mình làm.
Cũng đã chịu đủ đau khổ rồi.
Bất quá...
Hình như gần đây tay nghề Sơ Tuyết có tiến bộ một chút.
"À... khụ khụ, cái đó, ra ngoài mời khách ăn cơm là một cảm giác, còn ăn ở nhà là một cảm giác khác, ta cảm thấy trong tình huống này thì ra ngoài ăn không khí sẽ tốt hơn." Sở Vân Hiên nói.
"Ừm, đồng ý!" Lưu Ly Nguyệt liên tục gật đầu.
"Cũng tốt, tiện thể ra ngoài học cách làm đồ ăn của họ." Sơ Tuyết thản nhiên nói, rồi cởi tạp dề...
Sau khi ăn cơm xong.
Sở Vân Hiên cũng về nhà.
Giang Ảnh và các nàng bận tu luyện, Sở Vân Hiên cũng không ép.
Một bên khác.
Đám thần tử tổ Thiên Hàng thành phố cũng rời khỏi Lâm An.
Mất hết mặt mũi, bọn họ cũng không còn mặt mũi ở lại nữa.
Liên lạc với bên trên, bên trên cũng biết chuyện xấu hổ của bọn họ.
Đành cho phép bọn họ về lại Thiên Hàng thành phố.
Không muốn để họ ở lại tiếp tục mất mặt.
Chuyện này, còn lên cả hot search.
Bảng hot search:
#Tên thứ hai: 【Thần tử tổ Thiên Hàng thành phố sợ chết】
#Tên thứ ba: 【Thần tử tổ Thiên Hàng thành phố, yếu vậy sao?】
#Tên thứ tư: 【Đề nghị nghiêm tra thần tử tổ Thiên Hàng thành phố, có phải đi cửa sau mà vào?】
"Cỏ! Thật là cỏ!"
Vũ Lỗi cùng mọi người thở hổn hển bước đi trên con đường vắng.
"Sao lão tử bị chửi thảm vậy! Mẹ nó!"
Lý Bằng Phi nhìn những bình luận mắng mình trên điện thoại, hắn hận không thể 'theo dây mạng' đi giết hết bọn chúng.
Bây giờ, dân mạng gọi bọn họ là đám thần tử tổ Thiên Hàng thành phố sợ chết.
Mấu chốt là, nếu như bọn họ là thân phận khác, thì còn đỡ.
Thần tử tổ, đại diện cho đám thiên tài tinh anh nhất của một thành phố.
Đặc biệt là thần tử tổ Thiên Hàng thành phố, lại là thành phố nhị tuyến.
Cứ nhấc ra một người, các trường đại học lớn, các thế lực đều tranh nhau cướp.
Tương lai, còn có khả năng lĩnh đạo quân đội một phương, trở thành chỉ huy.
Trưởng nhóm Tạ Thụy Đình, cũng không còn mặt mũi.
Những người không ra trận càng thêm xui xẻo.
Ngược lại, La Thiến, tuy thua, nhưng lại có được danh tiếng tốt hơn một chút.
Tuy thua, nhưng ít nhất nàng bị thương chứ không kêu rên, đánh cũng coi như có phong cách.
Mặc dù bị Giang Ảnh vượt cấp đánh bại.
Còn những người khác không đánh, đối với ba người Lý Bằng Phi, Vũ Lỗi và Giang Văn Ba.
Đều thể hiện sự bất mãn.
Cũng là do bọn họ mà ra.
Dẫn đến bây giờ, dân mạng gọi họ là đám sợ chết.
"Không được rồi Vũ Lỗi, cứ thế này thì còn mặt mũi sống sót không?"
Giang Văn Ba ghé lại bên Vũ Lỗi nhỏ giọng nói.
Lý Bằng Phi cũng xúm lại: "Thật đó, lão tử chưa từng nghĩ đến có ngày bị 'võng bạo' đâu, cũng là tại đám thần tử tổ Lâm An thành phố làm hại, còn cả cái thằng Sở Vân Hiên, lão tử thật muốn băm nó ra thành thịt."
"Các ngươi có ý kiến gì không?" Vũ Lỗi hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận