Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 26: Hắn là Huyền Thiên cảnh, ngươi thảm rồi

Chương 26: Hắn là Huyền Thiên cảnh, ngươi thảm rồi.
Trần Tại trừng to mắt nhìn nhà mình! Trên cửa có một hình thập tự giá. Nhìn qua thì thấy là vẽ. Cái này không quan trọng! Quan trọng là... Trong mơ, cũng có cái thập tự giá này! Dựa theo lời giảng của cường giả đã nguyền rủa mình trong mộng. Khi thập tự giá xuất hiện, nghĩa là lời nguyền có hiệu lực! Hắn vốn cho rằng đó là giấc mơ! Nhưng mà Trần Tại sao vạn vạn không ngờ, trong hiện thực trên cửa nhà mình lại có cái thập tự giá như vậy!
“Cái này?” Hắn không dám tin trừng to mắt! Trùng hợp? Hắn không muốn tin đây là trùng hợp!
“Không thể nào là trùng hợp! Làm sao có thể có loại trùng hợp này!” Trần Tại đưa tay ra, xoa hình thập tự giá trên cửa. Nó có thể lau sạch. Nhưng mà, không có ý nghĩa! Bởi vì cái thập tự giá này không liên quan đến lời nguyền! Đây là tiêu chí mà cường giả nguyền rủa hắn kia để hắn tin rằng mình thật sự bị nguyền rủa!
“Rốt cuộc ai muốn hại ta! Vì cái gì! Tại sao lại muốn ta đem Viêm Dương kiếm cho Sở Vân Hiên!” Trần Tại nặng trĩu tâm sự đi ra ngoài.
Đi sao? Hắn phải đi! Mạng quan trọng hay là một cái Địa Giai Linh Khí quan trọng? Chỉ sợ giấc mơ tối qua của mình, chính là cường giả thần bí kia đang nhắc nhở mình. Cường giả kia không muốn giết Trần Tại. Mục đích chỉ là dùng lời nguyền uy hiếp hắn, để hắn đưa Viêm Dương kiếm cho Sở Vân Hiên. Nếu hắn ngoan ngoãn làm theo, vậy hắn Trần Tại sẽ không có việc gì.
Đi đến cửa khu nhà. Hắn thấy hai bảo vệ đang lau đi một hình thập tự giá trên tường. Trần Tại toàn thân chấn động. Trong mộng, nơi này cũng có một hình thập tự giá! Không phải trùng hợp! Tuyệt đối không phải! Cái thập tự giá này chính là ký hiệu cường giả kia cho mình, để mình tin rằng đã bị nguyền rủa.
“Sở Vân Hiên, xem ra bối cảnh của hắn không đơn giản!” “Lại có loại thủ đoạn cao thủ này giúp hắn!” “Thôi thôi, một cái Địa Giai Linh Khí mà thôi, so với mạng ta không đáng gì, vẫn là làm theo đi.” Trần Tại thở dài.
“Nhưng mà, vì sao cường giả này lại cứ nhằm vào ta đây? Ai.” Sau đó, hắn nhanh chóng hướng Thiên Hoa đại học đi. Còn màn hình giám sát, hắn không cần thiết phải xem. Không có ý nghĩa. Không thể có người đến vẽ. Chuyện này chỉ là một ý niệm của cường giả kia có thể làm được. Giám sát không quay được. Mà hai cái thập tự giá này, chính là sau khi Sở Vân Hiên tạo mộng tối qua xong, đặc biệt đến vẽ. Mộng là do hắn tạo cho Trần Tại. Bên trong nói cho hắn rất rõ ràng. Hắn chỉ muốn để Trần Tại sau khi tỉnh mộng, nhìn thấy hai cái thập tự giá này. Để hắn cảm thấy đó không phải là mơ! Mà là cường giả nhắc nhở! Hắn thật sự bị nguyền rủa. Hắn muốn sống, chỉ có thể làm theo nội dung trong mơ. Người bình thường gặp chuyện này, thực sự không dám đánh cược. Quá khoa trương, quá trùng hợp. Sao có thể có loại trùng hợp này? Vậy chỉ có thể nói, mộng là thật.......
Giờ phút này. Cổng trường đại học Thiên Hoa đón hai vị khách không mời mà đến.
“Trần ca, đến đây làm gì?” Tiểu đệ tò mò hỏi.
“Dạy dỗ Sở Vân Hiên kia một chút.” Trần Hạo Bân thản nhiên nói.
“Sở Vân Hiên? Thảo! Bạn gái cũ của ta thích hắn nên đòi chia tay! Nàng là thanh mai trúc mã của ta a! A a a!!” Tiểu đệ tức giận nói.
Trần Hạo Bân cười. Hắn cùng Sở Vân Hiên không có thù. Nhưng hắn và Lý Tiến là anh em tốt. Lý Tiến nhờ hắn giúp giết Sở Vân Hiên. Giết người hắn không dám làm. Thẩm phán hội đang nhòm ngó mà. Muốn giết người thì chỉ có thể ở Yêu Thú lĩnh vực hoặc một số trường hợp đặc thù mới được. Lý Tiến lùi một bước, nhờ hắn phế một cánh tay của Sở Vân Hiên. Còn cho hắn một khoản thù lao kha khá! Vậy hắn phải giúp thôi. Mà bản thân hắn nghe nhiều chuyện của Sở Vân Hiên, hắn cũng không thích người này. Quá đắc ý! Quá phách lối!
“Có chuyện gì sao?” Một vị đạo sư nhìn Trần Hạo Bân ở cổng hỏi.
“Trần Hạo Bân, đại học Thiên Dương, đến đây khiêu chiến đại học Thiên Hoa.” Trần Hạo Bân nói.
“Đến khiêu chiến? Chỉ có mình ngươi?” “Sở Vân Hiên một người có thể đến khiêu chiến, ta không thể sao?” Trần Hạo Bân hỏi.
“Vào đi!” Đối với học viện, loại khiêu chiến này rất ít khi xảy ra. Nhưng một khi xảy ra, cơ bản sẽ không từ chối. Việc liên quan đến thể diện học viện.
“Xin hỏi Sở Vân Hiên ở đâu?” Trần Hạo Bân hỏi.
“Sở Vân Hiên không phải sinh viên đại học Thiên Hoa.” Trần Hạo Bân nói: “Nhưng hắn là học sinh của một vị đạo sư trong học viện các người, ta tới khiêu chiến hắn.” “Quầy bán quà vặt Tiên Nữ, ở đằng kia.” Vị đạo sư chỉ một hướng.
“Cảm tạ!” Việc Trần Hạo Bân khiêu chiến Sở Vân Hiên, nhanh chóng truyền đi. Rất nhiều người ùn ùn kéo nhau chạy theo.
“Trần Hạo Bân, đại học Thiên Dương, hắn đến khiêu chiến Sở Vân Hiên? Gọi là khiêu chiến à? Gọi là huyết ngược có được không.” “Hình như hắn sắp đạt Huyền Thiên cảnh rồi phải không? Cao thủ cao cấp ban của đại học Thiên Dương, hắn không thấy khiêu chiến Sở Vân Hiên là mất mặt sao?” “Người sáng suốt đều biết, hắn lấy danh nghĩa khiêu chiến để dạy dỗ Sở Vân Hiên thôi, khẳng định là Sở Vân Hiên và hắn có thù, có kịch hay để xem! Cuối cùng cũng được thấy Sở Vân Hiên bị hành hạ.” “Nhưng mà Sở Vân Hiên đã cứu nhiều người mà.” “Ta mặc kệ! Ta thấy hắn khó chịu! Cứu nhiều người thì sao? Liên quan gì đến ta! Ta chỉ muốn nhìn hắn bị ngược.” “......” Giờ phút này. Tiểu viện sau quầy bán quà vặt Tiên Nữ. Quầy bán quà vặt Tiên Nữ diện tích không lớn, xuyên qua tiệm là một cái tiểu viện. Trong viện rất bẩn. Thực ra cái viện này, bao gồm cả quầy bán quà vặt Tiên Nữ đều bị bỏ hoang. Chỉ là Tiêu Thất Nguyệt lấy ra mở một quầy bán quà vặt thôi. Phía trước, Tiêu Thất Nguyệt bán đồ. Đằng sau, Sở Vân Hiên trong sân luyện quyền. Quyền pháp là do Tiêu Thất Nguyệt dạy hắn. Sau khi hắn luyện Tiên Luyện Quyền, dạy hắn một chiêu quyền pháp võ kỹ.
Phanh phanh phanh —— Sở Vân Hiên không ngừng đấm vào bao cát phía trước mặt.
“Để ngươi nói ta nhỏ!” “Để ngươi nói ta nhỏ!” Sở Vân Hiên vừa đấm vừa lầm bầm trong miệng. Nhìn kỹ thì trên bao cát có dán một tấm ảnh của Giang Ảnh. Sở Vân Hiên thực chất là đấm liên tục vào ảnh của nàng. Nói hắn nhỏ!? Sở Vân Hiên nhớ đời! Giang Ảnh xong rồi!
“Hô ——” Sở Vân Hiên lau mồ hôi. Ảnh Giang Ảnh đã bị đánh “thê thảm vô cùng”.
“Sảng khoái!” Bây giờ đấm ảnh chụp! Qua một thời gian sẽ đấm người thật! Nhỏ? Sở Vân Hiên cho nàng lên trời! Xem nàng còn dám nói mình nhỏ không......
Cửa quầy bán quà vặt Tiên Nữ.
Tiêu Thất Nguyệt mắt đẹp sáng lên!
“Wow wow! Nhiều người quá!” Nàng cảm thấy muốn kiếm phát!
Trần Hạo Bân đi đến. Đằng sau là một đoàn học sinh muốn đến xem kịch.
Thật xinh đẹp. Trần Hạo Bân nhìn Tiêu Thất Nguyệt không nhịn được nuốt nước miếng.
“Khụ khụ, nghe nói Sở Vân Hiên ở đây?” Trần Hạo Bân hỏi.
Tiêu Thất Nguyệt cười gật đầu liên tục: “A đúng đúng đúng! Đang luyện quyền ở phía sau sân, ngươi tìm hắn?” “Đúng!” Tiêu Thất Nguyệt nói: “Nhưng mà, hắn đang luyện quyền, không thể bị quấy rầy.” “Ta tới khiêu chiến hắn.” “Khiêu chiến cũng không được, phải đến lượt.” Trần Hạo Bân nhíu mày.
“Trừ phi......” Tiêu Thất Nguyệt lộ ra vẻ giảo hoạt.
“Ngươi tiêu hết 1000 ở chỗ tiểu điếm này, bản tiên nữ sẽ cho ngươi đi qua.” Trần Hạo Bân trực tiếp móc một xấp tiền mặt đưa cho Tiêu Thất Nguyệt.
“Đồ cũng không cần, ta có thể đi tìm hắn được không?” Tiêu Thất Nguyệt mắt đẹp sáng lên.
Oa ca ca két! Phát tài!
“Mời vào bên trong mời vào bên trong.” Trần Hạo Bân mang theo tiểu đệ đi vào. Tiêu Thất Nguyệt sau đó hỏi đám người xem kịch: “Các ngươi đến đây làm gì?” “Xem bọn họ khiêu chiến.” Tiêu Thất Nguyệt nói: “Vé vào cửa xem khiêu chiến mỗi người một trăm nha.” “Không vấn đề!” “Phát phát!” Trong mắt Tiêu Thất Nguyệt toàn là những ngôi sao nhỏ......
Trần Hạo Bân dẫn theo tiểu đệ của mình, xuyên qua cửa hàng tiện lợi Tiên Nữ, đi vào trong sân.
Sở Vân Hiên lau mồ hôi, mắt nhìn qua.
“Ngươi là Sở Vân Hiên?” Trần Hạo Bân nhìn Sở Vân Hiên, đôi mắt hơi nheo lại hỏi.
“Ngươi là?” Trần Hạo Bân cười lạnh một tiếng: “Tự giới thiệu một chút, Trần Hạo Bân!” Tiêu Thất Nguyệt tựa vào khung cửa tiến vào viện. Nàng liếc qua tình hình bên trong. Sau đó nhìn đám người nườm nượp trong tiệm nói: “Ở chỗ ta trả tiền, trả tiền xong sẽ được vào trong sân một trăm một người nha.” “Nhường một chút, nhường một chút, lại có trò vui để xem, náo nhiệt quá a.” Giang Ảnh ngậm kẹo mút, cười đi qua bên cạnh Tiêu Thất Nguyệt, đi vào sân.
Sở Vân Hiên nhìn sang.
“Đừng nhìn ta, các ngươi đánh các ngươi, ta xem náo nhiệt thôi.” Giang Ảnh cười híp mắt nói.
Sở Vân Hiên sau đó nhìn Trần Hạo Bân lắc đầu: “Trần Hạo Bân? Không biết.” “Ngươi không cần biết! Nghe nói ngươi rất điên, ta tới khiêu chiến ngươi, có dám tiếp không? Không dám thì chui qua háng ta, chuyện này coi như xong.” Trần Hạo Bân nói.
“Tch.” Giang Ảnh bộ dạng xem kịch vui, rồi đến gần Sở Vân Hiên, ghé tai nhỏ giọng nói: “Trần Hạo Bân, người của cao cấp ban đại học Thiên Dương, đoán chừng sắp đạt Huyền Thiên cảnh, ngươi thảm rồi.” Sở Vân Hiên: “......” Má! Gần Huyền Thiên cảnh! Đúng là không đánh lại được! Giang Ảnh lại có bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác. Sau đó đi qua một bên chuẩn bị xem kịch tiếp. Đột nhiên, nàng nhìn thấy hình mình trên bao cát. Bị đấm không ra hình người.
Giang Ảnh: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận