Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 387: Đại cữu ca tiên nhân khiêu!

Chương 387: Đại cữu ca tiên nhân nhảy!
Ba lựa chọn này, thật ra cũng không tệ.
Rõ ràng, lựa chọn ba là tốt nhất.
Thứ nhất, tát nàng một cái, rất rõ ràng là không hợp lý.
Thứ hai, có thể làm.
Nhưng mà, lựa chọn thứ ba thưởng tốt hơn.
Để Tô Phỉ cảm nhận sự vùi dập tàn nhẫn của xã hội?
Vậy phải vùi dập nàng như thế nào đây?
Sở Vân Hiên còn phải tính toán một chút.
Việc này cần kế hoạch.
Có rồi!
Trong đầu Sở Vân Hiên xuất hiện một kế hoạch!
Hắn quả quyết lựa chọn phương án thứ ba.
Tiếp đó Sở Vân Hiên hơi cười nói: “Đương nhiên không vấn đề gì, ta mua cái này chẳng phải là để tặng cho ngươi sao? Nếu không thì sao?” “Thật sao?” Tô Phỉ cười hỏi.
Sở Vân Hiên đưa nước hoa cho nàng, nói: “Nếu không thì sao? Tự ta dùng à?” “Ngươi không có bạn gái?” “Có chứ, liên quan gì sao?” Sở Vân Hiên cười hỏi.
Tô Phỉ vui vẻ nhận lấy, nói: “Cảm ơn.” “Không có gì, lát nữa xem phim nhé?” “Hừ hừ, ta mời ngươi ăn cơm, ngươi tặng ta quà, mời ta xem phim, rất tốt đấy.” Sở Vân Hiên: “Phòng này, cũng không thể lãng phí nhỉ? Bốn ngàn tệ một đêm phòng lớn có view sông, có cửa sổ sát đất đấy.” “Vậy thì xem phim xong, biết đâu sẽ không lãng phí đó.” Tô Phỉ mỉm cười đầy quyến rũ nói.
“Ăn cơm thôi.” “Hừ hừ.” Hai người cũng nhanh chóng ăn xong bữa tối.
Lúc này, một đôi nam nữ bên cạnh vừa hay đi ngang qua.
Đột nhiên, cả hai người cùng khựng lại.
“Thu Thu?” Chàng trai nhìn cô gái.
“Trần Cường.” Cô gái khẽ cắn môi một cái.
Tô Phỉ cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Hai người kia là người yêu cũ, tin không?” Sở Vân Hiên cũng hiếu kỳ nhìn sang, khẽ gật đầu: “Ừm, chắc là vậy.” Chàng trai ngượng ngùng nhìn cô gái: “Thật là trùng hợp, lại gặp cậu ở đây.” Cô gái cũng khẽ gật đầu: “Ai bảo không phải chứ.” Chàng trai do dự một chút, nói: “Dạo gần đây...... cậu thế nào rồi?” Cô gái trực tiếp cắt ngang lời chàng: “Đừng nói nữa, bây giờ nói những điều này có ý nghĩa gì nữa? Chúng ta chia tay lâu lắm rồi.” Tô Phỉ vẻ mặt thích thú, hướng Sở Vân Hiên ra hiệu, ý nói mình đoán đúng.
Chàng trai âm thầm nắm chặt nắm đấm, tiếp đó cảm xúc hơi kích động, lớn tiếng: “Trước đây nếu không phải là mẹ cậu, chúng ta đã sớm...” Cô gái lần nữa ngắt lời anh ta: “Đủ rồi! Đều qua rồi.” Chàng trai thở dài một hơi: “Đúng vậy, đều qua rồi.” Cô gái hơi cắn môi, sau đó hỏi: “Vậy anh...... Bây giờ với mẹ tôi thế nào rồi?” “Khụ khụ ——” Sở Vân Hiên không nhịn được ho khan một tiếng.
Tô Phỉ đang tạo dáng “A”, cũng trong nháy mắt cứng đờ.
Chàng trai cũng gãi đầu cười: “Mẹ cậu người này ấy mà, ngoài việc tính khí hơi lớn ra thì những thứ khác đều không tệ, cứ sống qua ngày thôi, nhịn một chút là xong, cô ấy vẫn đang đợi tôi, vậy tôi đi trước đây.” “Đi thong thả, ba.” Chàng trai bước chân dừng lại, ngượng ngùng gật đầu, sau đó nhanh chân bước đi.
Tô Phỉ thanh toán xong, sau đó cùng Sở Vân Hiên đi ra ngoài.
Tô Phỉ hơi hất nhẹ một lọn tóc mai, nói: “Cảm giác hôm nay có chút đặc sắc nha.” “Ừm, vừa nãy diễn biến hơi khó ngờ.” “Đi thôi, xem phim nhé?” Tô Phỉ nói, thuận thế kéo lấy cánh tay Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên không hề cự tuyệt, tùy ý nàng kéo: “Được thôi.” Hai người sau đó cùng rời đi.
Để nàng cảm nhận sự vùi dập tàn nhẫn của xã hội, Sở Vân Hiên đã nghĩ ra phải làm thế nào.
Trước mắt, xem như màn dạo đầu trước khi vùi dập thôi.
Rạp chiếu phim.
Tô Phỉ tìm cơ hội, lại gọi điện thoại cho Tịch Thần Quang.
Sau đó thuật lại đại khái sự tình cho Tịch Thần Quang nghe một lần.
Tịch Thần Quang: “Đủ rồi, thằng này đã có ý định thuê phòng với cô thì đã đủ rồi!” Khóe miệng Tô Phỉ hơi nhếch lên, hỏi: “Đủ rồi? Vậy nếu như bắt gặp ngay tại trận trong phòng, không phải là tốt hơn sao?” “Cũng đúng, vậy thì có thêm bằng chứng hơn! Khổ cực cho cô rồi.” “Không khổ cực, được hẹn hò với một soái ca như vậy, vui vẻ còn không kịp nữa là.” Tô Phỉ cười nói.
“Sao hả? Còn muốn nảy sinh tình cảm à?” Tịch Thần Quang hỏi.
“Cũng không phải, chỉ là cảm thấy... hơi tàn nhẫn đấy.” Tịch Thần Quang: “Cô còn cần gì nữa không? Vậy cô cảm thấy anh tàn phế tôi có tàn nhẫn không? Tàn phế tiểu muội tôi có tàn nhẫn không?” “Được rồi được rồi, cúp đây.” Tịch Thần Quang: “Chờ tin cô.” Một bên khác, Tịch Thần Quang ngồi trên ghế sofa, lắc ly rượu vang đỏ.
Hắn đang chờ!
Chờ một cơ hội thích hợp!
Để tóm được Sở Vân Hiên.
Không phải hắn tàn nhẫn.
Tiểu muội của hắn đơn thuần như vậy lại dễ bị lừa.
Con bé không thể phân biệt được đâu là tốt xấu.
Hắn, người làm anh trai cũng có nghĩa vụ bảo vệ tiểu muội mình chứ.
Mặc dù hắn đối với Sở Vân Hiên vẫn còn chút thưởng thức.
Nhưng mà không còn cách nào khác.
Quan hệ đến hạnh phúc của tiểu muội hắn, đó là chuyện lớn nhất của Tịch Thần Quang hắn.
Hắn nhất định phải làm cho tốt!
“Tiểu muội à, nếu như em dù có thích hắn đến mấy, nhưng nhân phẩm của hắn không tốt, thì vẫn phải chia tay thôi, em cũng không thể trách anh trai tàn nhẫn với em được, tất cả là vì tốt cho em mà.” Tịch Thần Quang uống một hơi hết ly rượu vang đỏ.
.......
Mà đổi sang bên khác.
Sở Vân Hiên đã cùng Tô Phỉ xem xong phim.
Trời cũng đã không còn sớm nữa.
“Đi đâu chơi tiếp đây?” Tô Phỉ hỏi.
“Đi khách sạn view sông chơi chứ.” Sở Vân Hiên cười nói.
“Thật sự muốn đi sao?” Sở Vân Hiên nói: “Đều trễ thế này rồi, đi thôi.” “Ngô……” Tô Phỉ trầm ngâm một tiếng, sau đó hỏi: “Chơi cái gì?” “Đánh bài.” “Phụt ——” Tô Phỉ bật cười.
Cái tên Sở Vân Hiên này cũng không giống một gã cặn bã có vô số em gái qua tay nhỉ.
Quào!
Cái lý do quá lộ liễu như thế mà cũng tìm được.
Đi khách sạn view sông có cửa sổ sát đất để đánh bài?
À phải!
Cũng có chút mánh khóe!
Xem thì là đánh bài.
Nhưng mà đối với con trai mà nói.
Đánh bài là có thể có tiền thưởng.
Phần tiền thưởng này, vĩnh viễn là con dao hai lưỡi đối với con gái.
Hơn nữa, là có thể có một chút kích thích.
Đại khái hiểu được ý nghĩa của việc đánh bài của Sở Vân Hiên.
Thật đúng là có chút mánh khóe nha.
“Được thôi, ta đánh bài dở lắm đấy.” Tô Phỉ nói.
Sở Vân Hiên cười: “Ta cũng gà mờ lắm, tùy tiện chơi cho vui thôi.” “Hừ hừ, được, khách sạn ở đâu?” “Đi theo ta.” Tô Phỉ sau đó tìm cơ hội nhắn tin cho Tịch Thần Quang.
【 Đi vào khách sạn rồi, tiếp theo cứ giao cho ta, thời cơ sắp chín muồi, ta sẽ báo cho anh, anh hành động.】 Một bên khác.
Tịch Thần Quang kích động đứng dậy.
“Thảo! Tên này!” Hắn vẫn là không nhịn được mà mắng một câu.
Quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì.
Thật sự chỉ vì Tô Phỉ tùy tiện quyến rũ, mà trực tiếp đi vào khách sạn rồi à?
Thì là!
Tô Phỉ quả thực xinh đẹp khó cưỡng, cũng vô cùng quyến rũ.
Đại đa số đàn ông đều không thể cưỡng lại mánh khóe của Tô Phỉ.
Nhưng mà, tiểu muội hắn cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc cơ mà!
Mẹ nó, có một cô bạn gái như thế rồi vẫn còn để cho người khác nắm tay lung tung.
Mới một buổi tối mà đã đi khách sạn!
Sở Vân Hiên, đáng đời mày!
Bạn cần đăng nhập để bình luận