Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 544: Này đáng chết thắng bại dục

Chương 544: Cái dục vọng thắng bại đáng c·h·ế·t này
Mấy thân ảnh này, có thể nói Sở Vân Hiên đều biết. Nhưng không quen thuộc. Trong đó một người, chính là Thần Thủ Sử Diệp Cảnh Hiên mà ban ngày hắn đã thấy. Một cường giả t·h·i·ê·n Tôn cảnh đường đường. Mà giờ khắc này Diệp Cảnh Hiên, mắt lóe màu hồng phấn, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa. Vài người khác cũng vậy. Nhiễm Thu Tuyết đưa tay vuốt ve gương mặt Diệp Cảnh Hiên. Diệp Cảnh Hiên không phản ứng gì.
"Mất nửa tháng mới bắt được ngươi, bất quá t·h·i·ê·n Tôn cảnh Nhất Tinh, cũng khá đấy." Nhiễm Thu Tuyết lại nhìn hai người đàn ông bên cạnh. Một người là nhị công tử của một gia tộc ở Thánh Đô, Lĩnh Vực cảnh Tam Tinh. Một người khác là người của gia tộc ẩn thế. Nàng p·h·át hiện, người của gia tộc ẩn thế là dễ l·ừ·a nhất.
"Đứng lên." Ba người đàn ông đứng lên. Nhiễm Thu Tuyết tiến tới. Sức mạnh của ba người bị nàng rút ra, toàn bộ hấp thụ vào cơ thể nàng. Sau đó đã biến thành ba bộ x·á·c khô. Cảnh giới tăng lên. Nhưng mà......
"Trước kia mấy thứ kia quá bẩn, mấy thứ này cũng không tệ lắm." Nhiễm Thu Tuyết trầm ngâm. Lúc mới nhận được lực lượng này, nàng chẳng hiểu gì cả. Nàng còn hút cả tinh khí của mấy ông lão nông dân ở huyện xa xôi. Bây giờ nghĩ lại, những thứ đó đúng là xúi quẩy. Tinh khí và linh lực của đám t·h·i·ê·n tài này vẫn là tốt nhất. Hơn nữa lại thăng tiến nhiều. Nhất là Sở Vân Hiên! Không hiểu sao, khí tức của Sở Vân Hiên rất thuần khiết. Nàng chỉ ngửi một hơi thôi đã muốn p·h·át r·u·n cả người. Nàng nhất định phải bắt được Sở Vân Hiên.
"Chỉ tiếc......" Nhiễm Thu Tuyết rất hối hận. Ban đầu không hiểu nhiều, t·h·i t·hể liền ném ở chỗ đó. Dẫn đến nàng bị chú ý tới. Nếu không, mỗi bộ t·h·i t·hể nàng đều xử lý sạch sẽ thì cuối cùng chỉ là m·ất t·í·ch thôi. Mặc dù bây giờ nàng có thể xử lý sạch sẽ, nhưng trước kia vẫn lưu lại không ít dấu vết, thậm chí đã khiến người hoài nghi đến sự xuất hiện của Mị Ma. Vốn cho rằng t·h·i·ê·n Dương Giáo xuất hiện sẽ giúp nàng một chút, để mọi người dồn sự chú ý lên t·h·i·ê·n Dương Giáo. Ừm, ban đầu thì thành công. Nhưng dù sao mọi người không phải kẻ ngốc, dần dần tách hai chuyện ra. Nàng vẫn phải cực kỳ cẩn thận. May mà, nàng còn thân phận Thần Thủ Sử để che đậy chút. Nhưng nàng lại rất sợ Chính Nghĩa Liên Minh thế lực này.
"Xong phi vụ Sở Vân Hiên này thì rời khỏi Thánh Đô trước." Nhiễm Thu Tuyết do dự nói......
"Ngươi đi đâu vậy?" Đêm khuya, Tô Phỉ nhìn Sở Vân Hiên hỏi.
"Về nhà, làm gì?" Sở Vân Hiên hỏi lại.
"Ta với ngươi cùng nhau." Tô Phỉ k·é·o tay Sở Vân Hiên nói.
"Ngươi theo ta về làm gì?" Sở Vân Hiên nghi ngờ hỏi.
Tô Phỉ nũng nịu: "Đã hơn nửa đêm rồi, ngươi sẽ không tính bỏ ta ở lại một mình chứ?"
"Ngươi cũng không phải không có chỗ đi."
Tô Phỉ nói: "Ta muốn đến giúp ngươi tiếp tục tu luyện khả năng đối kháng mị t·h·u·ậ·t, ngươi nghĩ sao?"
"Ờ, vậy được." Sở Vân Hiên gật đầu.
"Đi thôi đi thôi." Tô Phỉ k·é·o tay Sở Vân Hiên liền đi.
Suy nghĩ của Tô Phỉ rất đơn giản. Nàng biết Sở Vân Hiên bây giờ đối kháng với mị t·h·u·ậ·t của Mị Ma trong p·h·át dục kỳ hẳn là không thành vấn đề quá lớn. Nhưng nàng khó chịu. Lão nương ở trên người ngươi uốn tới uốn lui, mẹ nó ngươi không có phản ứng à? Không được! Tô Phỉ nhất định phải chứng minh một chút chính mình. Nàng muốn kh·ố·n·g c·hế Sở Vân Hiên, rồi nhìn bộ dạng hắn sau khi trúng mị t·h·u·ậ·t để chứng minh mị lực của Tô Phỉ nàng! Mẹ nó! Thật là.
Nhưng cũng kỳ quái. Mình ngồi trên người Sở Vân Hiên trong quán bar, đã thi triển mị t·h·u·ậ·t với cường độ tốt rồi. Ban đầu hắn còn trúng chiêu, sao sau lại không được nhỉ? Bình thường, một võ giả cùng cảnh giới với nàng, bị nàng nhìn một cái là có thể trúng mị t·h·u·ậ·t. Không hổ là người có p·h·áp tắc sáng tạo, tinh thần lực và linh hồn lực mạnh thật. Nhưng vô dụng. Tô Phỉ nhất định phải chứng minh chính mình.
Trong nhà. Tô Phỉ như quen thuộc túi xách ném lên ghế sofa, sau đó nằm xuống.
"Không có gì đâu nhé, đừng mong ta chiêu đãi." Sở Vân Hiên nói.
"Không cần, ta đi tắm." Tô Phỉ sau đó cầm túi xách đi vào phòng tắm.
Sở Vân Hiên: "......" Tắm rửa làm gì chứ? Hắn rất kiêng kị con người Tô Phỉ này. Càng là loại phụ nữ như vậy, thực ra lại càng nguy hiểm. Nhưng, hôm nay bọn họ đến là để làm chính sự. Tắm rửa, tựa hồ cũng không thành vấn đề?
Tầng 16.
"Uy uy uy, Thất Thất, ngươi về rồi đúng không?" Tiêu Thất Nguyệt ở trong nhà gọi điện thoại cho Liễu Gia Nhất.
Liễu Gia Nhất: "Đúng, sao vậy? Ngươi muốn ngủ với ta à?"
"Không phải, vừa rồi bản tiên nữ thấy ở trong thang máy lên tầng 17." Trong giọng Tiêu Thất Nguyệt đầy mùi bát quái.
Liễu Gia Nhất: "Vậy thì sao?"
"Tầng 17 chỉ có một mình tiểu Hiên Hiên ở mà!"
Liễu Gia Nhất: "Hắn về thôi."
"Ây da, hắn mang phụ nữ về nhà, ngươi với bản tiên nữ đều ở nhà đúng không? Tiểu Ảnh Ảnh và Tiểu Sơ Tuyết thì chắc chắn vẫn đang làm nhiệm vụ rồi, vậy ngươi nói hắn mang ai về nhà?"
Liễu Gia Nhất hỏi: "Sao ngươi biết hắn mang phụ nữ về nhà?"
"Lúc 12 giờ trưa, bản tiên nữ đã thấy tiểu Hiên Hiên rời đi, cũng cảm thấy không thích hợp, cứ nhìn trộm mãi đấy, khi thang máy lên đến tầng 16, bản tiên nữ đang ở ngay cửa thang máy, nghe rõ ràng bên trong là tiếng nói chuyện của tiểu Hiên Hiên với một người phụ nữ."
Liễu Gia Nhất cũng chịu. Cái bà Tiêu Thất Nguyệt này có thể rảnh đến mức đó sao?
"Ngươi nghĩ là ai? Bản tiên nữ hỏi thử xem." Một lát sau, Tiêu Thất Nguyệt đến nhà Liễu Gia Nhất.
"Hỏi rồi hỏi rồi, Tiểu Sơ Tuyết bảo là Tô Phỉ, đang giúp tiểu Hiên Hiên tu luyện đối phó với năng lực mị t·h·u·ậ·t."
Liễu Gia Nhất: "Thế thì có sao đâu?"
Tiêu Thất Nguyệt tự tin nói: "Cá cược không, chắc chắn không phải là chuyện chính sự."
"Quan hệ của Tô Phỉ với Sở Vân Hiên không thân thiết như vậy đâu." Liễu Gia Nhất lắc đầu.
"Cược không?"
"Cược."
"Hừ! Bản tiên nữ cược chưa bao giờ thua đâu, đi, qua đó cho bọn họ thấy cái gì gọi là tai vách mạch rừng."
Trong phòng khách. Sở Vân Hiên chán chường lướt điện thoại. Cửa phòng tắm mở. Tô Phỉ tuyệt mỹ mặc một bộ đồ giống đồng phục JK bước ra.
"Không phải...... Làm gì vậy?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Phía trước không có cảm giác, bây giờ thì sao?" Tô Phỉ tự tin cười.
"Ờ......" Tô Phỉ vào phòng ngủ. Một lát sau.
"Vào đi." Sở Vân Hiên đi vào. Thấy Tô Phỉ đang đi tất chân. Tư thế đầy quyến rũ, thêm đôi chân và dáng người vô địch của nàng. Sở Vân Hiên trong nháy mắt có chút không kìm được. Tô Phỉ búng tay một cái, cửa phòng đóng lại.
"Lại đây, đêm nay nếu ngươi có thể chống lại được mị t·h·u·ậ·t của ta, vậy thì chắc chắn không thành vấn đề." Tô Phỉ vẫy tay về phía Sở Vân Hiên.
"Ta phải làm gì?" Sở Vân Hiên hỏi.
"Nằm ngửa ra." Sở Vân Hiên nằm ra đó. Tô Phỉ sau đó ngồi lên người Sở Vân Hiên, rồi nằm lên người hắn. Sở Vân Hiên: "......"
"Nhìn vào mắt ta này." Tô Phỉ dùng giọng điệu cực kỳ quyến rũ. Hai người nằm đó, bốn mắt nhìn nhau. Tô Phỉ dựa vào càng lúc càng gần. Hai chóp mũi chạm nhau một chút. Trong khoảnh khắc đó, Sở Vân Hiên suýt thất thủ. Tô Phỉ cứ như vậy ở cự ly gần vuốt ve gương mặt Sở Vân Hiên.
"Thảo nào cua được cả Tịch Sơ Tuyết, đúng là đẹp trai, ta có chút không kìm được rồi đây." Tô Phỉ dịu dàng nói. Con ngươi nàng lóe lên một tia màu tím. Sở Vân Hiên tay đặt lên eo nàng, xuyên qua lớp quần áo. Tô Phỉ tự tin nở nụ cười. Nhóc con. Còn không phải bị nàng bắt được rồi.
"Ta cũng vậy." Sở Vân Hiên nhìn nàng nói.
"Vậy làm sao bây giờ......" Bờ môi Tô Phỉ gần sát bờ môi Sở Vân Hiên. Nhưng chính là không chạm. Vớ vẩn. Nàng đâu có đến để làm chuyện đó. Phải lập tức bắt được Sở Vân Hiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận