Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 892: chẳng lẽ nhìn lầm?

Chương 892: Chẳng lẽ nhìn lầm?
Bên ngoài.
Sở Vân Hiên cùng Diệp Tiêu cùng nhau đi trên đường phố phồn hoa của đế đô.
“Sở huynh muốn đi đâu? Ta có thể dẫn đường vài chỗ.”
Diệp Tiêu nói.
Sở Vân Hiên đi ra ngoài chủ yếu là muốn giúp Diệp Tiêu tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng Diệp Tiêu tự nhiên không biết điều này.
Sở Vân Hiên nói: “Đế đô này có chỗ nào như chợ đen không?”
“Đương nhiên là có, bất quá những chỗ đó phải xem vận may và con mắt tinh tường, tám chín phần mười đều là đồ bỏ đi.”
Sở Vân Hiên nói: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, vậy thì đi xem thử.”
“Tốt! Thật ra ta cũng từng lui tới bên đó, cũng có đồ khá tốt đấy.”
Sau đó bọn họ cùng nhau đi đến chợ đen.
Chợ đen là một con đường tương đối vắng vẻ.
Trong con đường này, có đủ loại cửa hàng kỳ lạ cổ quái, nhưng nhiều hơn cả là những người bán hàng rong đến từ khắp nơi bày la liệt hai bên đường.
“Bọn họ đến chợ đen tìm vận may?”
Tần Tuấn Kiệt nhíu mày.
Diệp Hải nói: “Chợ đen loại địa phương này là dành cho những người không có bản lĩnh và năng lực gì, không có chỗ dựa, muốn ở chợ đen tìm được đồ vật vượt ngoài khả năng của bản thân, cho nên, ta cho rằng có thể xác định Sở Vân Hiên này không có bối cảnh gì, thuần túy là tự mình hù dọa mình thôi.”
Tần Tuấn Kiệt: “Nhưng cha ta dặn ta không nên khinh suất hành động, ai, ta cũng không phải đối thủ của hắn, thì có thể làm sao được chứ?”
“Xem trước xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.”
“Ừm.”
Chợ đen khá đông người.
Chủ yếu là vì những ngày này đế đô tập trung người từ khắp nơi, người rảnh rỗi thì thích đến chỗ như thế dạo một vòng.
Sở Vân Hiên đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Hắn không có tiền tệ của thế giới này.
Bạc nén, vàng, tiền đồng là tiền tệ thông dụng của thế giới này.
Loại vật này, Sở Vân Hiên có thể dùng quy tắc sáng tạo tùy tiện tạo ra một đống lớn.
Nhưng mà, đồ tu luyện không phải dùng tiền mua được.
Cơ bản hoặc là lấy vật đổi vật, nhiều hơn là dùng linh thạch để mua.
Linh thạch, có thể nói là “tiền tệ” của giới võ đạo.
Bởi vì bất kỳ võ giả nào cũng đều cần hấp thụ linh thạch để tu luyện nhanh hơn.
Kể cả đối với các thế lực lớn, linh thạch càng không thể thiếu.
Các thế lực thường xuyên đánh nhau vì tranh giành linh mạch.
Mà linh thạch này, Sở Vân Hiên lại không có.
“Diệp huynh, ngươi có linh thạch không?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Linh thạch? Sở huynh cần bao nhiêu?”
“Ngươi có bao nhiêu?” Sở Vân Hiên hỏi.
Diệp Tiêu nghĩ một chút nói: “Có mấy ngàn thì phải.”
Mấy ngàn linh thạch sao?
Sở Vân Hiên cũng không biết có đủ không.
“Sở huynh có muốn không?”
Sở Vân Hiên lắc đầu: “Tạm thời chưa cần.”
“Được.”
Sau đó bọn họ cùng nhau đi dạo.
Sở Vân Hiên dừng chân trước một món đồ.
Đó là một tấm bia đá trông rất cổ xưa.
Nhưng cụ thể tấm bia đá này dùng để làm gì, thì Sở Vân Hiên không quan tâm.
“Hai vị, có món gì thấy vừa mắt không?”
Sở Vân Hiên cố ý nhìn vào cái gương đồng, hỏi: “Món này bao nhiêu linh thạch?”
“Tiểu hiệp mắt nhìn tốt đấy, cổ kính này không đơn giản đâu, tương truyền......”
Sở Vân Hiên trực tiếp cắt ngang lời hắn: “Nói thẳng bao nhiêu linh thạch?”
“10.000 linh thạch.”
Diệp Tiêu bên cạnh nhíu mày.
Cái gương cổ này, có gì đặc biệt sao?
Dù sao hắn nhìn cũng không thấy có gì.
“Sư tôn, cái gương này là đồ tốt sao?”
Diệp Tiêu đối thoại với vị lão giả hồn thể trong đầu.
Giọng của lão giả truyền đến trong thần hải của hắn: “Lão phu thấy, đây chỉ là một cái gương cổ bình thường hơi có chút tuổi thôi, trên đó không có phù lục, cũng chẳng có linh lực, đem ra ngoài thì cũng chẳng ai muốn.”
Diệp Tiêu cau mày.
10.000 linh thạch, cũng không phải là một con số nhỏ.
Dù cho đối với Diệp Gia, một trong bát đại gia tộc ở đế đô, một vạn linh thạch cũng không tính là ít.
Ngay lúc này.
“Ta trả 15.000 linh thạch.”
Diệp Hải đi đến nói thẳng.
Lời của Diệp Hải khiến Tần Tuấn Kiệt bên cạnh ngớ người.
“Diệp huynh, ngươi cái này......” Tần Tuấn Kiệt cau mày nhìn Diệp Hải.
Diệp Hải thì nhỏ giọng giải thích: “Thấy tiểu tử này có vẻ rất hứng thú với nó, nhưng ta không để cho hắn được toại nguyện, thà tốn linh thạch mua đồ vô dụng, cũng không để cho hắn mua.”
Mà Diệp Hải thực ra có tính toán khác.
Mặc dù hắn cho rằng Sở Vân Hiên không có thực tài.
Nhưng, Sở Vân Hiên đến chợ đen này có mục đích rõ ràng quá.
Hơn nữa, hắn lập tức đi đến sạp hàng này, hỏi thăm cái gương cổ.
Cho nên, theo Diệp Hải thấy, Sở Vân Hiên này có lẽ nhận biết cái gương này.
Cái gương này, có thể không phải là đồ chơi nghịch thiên.
Nhưng tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Hắn cũng muốn mua về nghiên cứu cẩn thận một chút.
Điểm mấu chốt nhất là gì?
Trong chợ đen đều có một vài món đồ tốt.
Chủ yếu là ở mắt nhìn và kiến thức của mình.
Mà cái gương này, hắn vừa đến đã hỏi, chắc chắn là nhìn ra chỗ khác biệt của nó.
Diệp Tiêu hơi nhướng mày.
Sở Vân Hiên cũng cố ý nhíu mày nhìn Diệp Hải và Tần Tuấn Kiệt.
Đương nhiên, Sở Vân Hiên có nghi ngờ đến chuyện bọn họ cố tình đẩy giá.
Cho nên Sở Vân Hiên cố ý hỏi mua cái gương vô dụng này.
Nếu như bọn họ không tranh, thì Sở Vân Hiên cũng không mua, dù sao cũng không thiệt.
Hiện tại xem ra, càng không thiệt.
Ông chủ thấy có người ra giá cao hơn, đương nhiên là vui vẻ rồi.
“Ta nói Tam đệ, một tên phế vật như ngươi đến chợ đen mua gì? Mua cái gì về mà có ích?”
Trong lời Diệp Hải mang theo khinh miệt và chế giễu.
Diệp Tiêu chau mày.
Bất quá những năm này, hắn cũng đã quen nhẫn nhịn.
Nói xong, hắn nhìn về phía Sở Vân Hiên nói: “Vị huynh đài này, người trả giá cao hơn thì được đạo lý hẳn là hiểu chứ?”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Đương nhiên là hiểu, 20.000 linh thạch.”
Nghe Sở Vân Hiên trực tiếp nâng giá lên 20.000, bọn họ càng nhíu mày.
“Có ý tứ, có ý tứ.” Diệp Hải khẽ nhếch miệng, nói thẳng: “30.000! Có giỏi, ngươi lại nâng nữa đi.”
Sở Vân Hiên: “40.000.”
Diệp Hải nhíu mày.
40.000 linh thạch?
“50.000!”
Diệp Hải nghiến răng một cái cũng nói thẳng.
“60.000.”
Sở Vân Hiên không chút do dự tăng giá.
“Ha ha ha, vị huynh đài này, ngươi có 60.000 linh thạch mà cứ kêu giá ở đây hả?”
Diệp Hải chế nhạo nhìn Sở Vân Hiên.
“Có hay không không cần ngươi lo.”
Diệp Hải càng cảm thấy cái gương cổ này không đơn giản.
Nó có thể khiến một người không ngừng tăng giá với mình đến mức này.
“70.000.” Diệp Hải nghiến răng một cái nói ra.
70.000 linh thạch, đã là một con số không nhỏ.
“80.000.” Sở Vân Hiên lại không chút do dự nói.
Diệp Hải:???
Tần Tuấn Kiệt bên cạnh cứ đi qua đi lại nhìn mấy người.
Có ý gì vậy?
Chẳng lẽ đây thật sự là đồ tốt?
Nếu Diệp Hải muốn dạy dỗ Sở Vân Hiên một chút, mà không muốn cho hắn mua được thứ mình muốn mua, thì cũng không đến mức tăng giá đến mức này chứ?
Bọn họ đều là công tử con nhà bát đại gia tộc, giá trị bảy tám vạn linh thạch, trong lòng hắn hiểu rõ.
Mà Diệp Tiêu thì ngơ ngác đứng đó.
“Sư tôn, cái này thật sự không phải là đồ tốt sao?”
Diệp Tiêu đối thoại trong đầu.
Lão giả cũng lẩm bẩm một mình: “Kỳ lạ, chẳng lẽ lão phu nhìn lầm rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận