Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 340: Ngươi trở mặt thật là nhanh a

Các nàng càng đông cũng không phải nói trách cứ Sở Vân Hiên, ngược lại là cảm thấy có chút buồn cười. Nhìn thấy Sở Vân Hiên kế hoạch thất bại, ăn quả đắng dáng vẻ, cũng rất sảng khoái! Dù sao, có thể từ trên người Sở Vân Hiên chiếm được tiện nghi, nhìn thấy hắn ăn quả đắng, chuyện đó thật rất khó đấy. Cho nên lần này cũng là cơ hội hiếm có của các nàng! Hừ! Để hắn bình thường cứ đắc ý như vậy. Để hắn bình thường hung hăng khinh dễ. Rồi đem chuyện này đến lúc đó kể trong nhóm chat, sau đó nói cho Lâm Nhã Nhi biết.
“Ta chỉ có thể nói, không thẹn với lương tâm!” Sở Vân Hiên ngẩng đầu lên nói. Đã lỡ lộ tẩy rồi, vậy hắn liền dứt khoát chơi một chiêu "Không thẹn với lương tâm"!
“Tốt tốt tốt! Tức chết ta rồi, ngươi tin hay không ta nói cho học tỷ Lâm Nhã Nhi biết hành động của ngươi? Để nàng đến phê bình ngươi một trận?” Giang Ảnh hỏi.
“Đừng mà.” Sở Vân Hiên cũng lúng túng cười cười, lập tức xuống nước.
Thấy Sở Vân Hiên lập tức xuống nước, nàng ngược lại thấy thú vị.
“Ai ai ai, nói đi nói đi, nói cho nàng đi.” Tiêu Thất Nguyệt cũng vội vàng nói.
Sở Vân Hiên hơi có vẻ chột dạ nói: “Nói thì nói thôi, ta có gì đáng sợ?” “Vậy được, vậy ta nói.” Giang Ảnh sau đó lấy điện thoại di động ra, trong nhóm chat gửi một tin nhắn thoại, hơn nữa @ một lần Lâm Nhã Nhi. “Học tỷ Lâm Nhã Nhi, nói cho chị một chuyện nha, hôm nay không phải lễ tình nhân sao? Sở Vân Hiên hắn đồng thời hẹn hò với cả 4 đứa bọn em đấy.” Nói xong, nàng cũng đắc ý nhìn Sở Vân Hiên.
“Hừ hừ! Ngươi chờ bị mắng đi.” Rất nhanh, Lâm Nhã Nhi gửi tin nhắn tới. Tin nhắn đầu tiên là Lâm Nhã Nhi @ Sở Vân Hiên.
“Đến rồi đến rồi, học tỷ Lâm Nhã Nhi @ Sở Vân Hiên.” Giang Ảnh hưng phấn nhìn.
Sở Vân Hiên cũng tiến tới nhìn màn hình.
Sau đó, tin nhắn thứ hai của Lâm Nhã Nhi được gửi đến. Là 3 cái biểu tượng ngón tay cái giơ lên.
Giang Ảnh: “……” Tịch Sơ Tuyết: “……” Liễu Gia Nhất: “……” Tiêu Thất Nguyệt: “……” Sở Vân Hiên: ╰(*°▽°*)╯ Đầu óc của Lâm Nhã Nhi hình như không cùng một tần số với mọi người. Cô ấy còn tưởng là dịp lễ tình nhân, Sở Vân Hiên cùng cả bốn người bọn họ cùng nhau đi chơi. Thật là đặc biệt có trách nhiệm, đặc biệt cố gắng đấy. Dù sao, trên lý thuyết là 1 đối 1. Nhưng Sở Vân Hiên có thể 1 đối 4. Chăm sóc được từng người. Quả thực rất tuyệt!
“Ha ha ha ha.” Sở Vân Hiên không nhịn được cười phá lên. Sau đó giọng nói của Lâm Nhã Nhi cũng được gửi tới. Giang Ảnh ấn mở tin nhắn thoại.
“Phải cố gắng chăm sóc mọi người chu đáo, mấy hôm nữa ta có thể tới Giang Đô thăm mọi người.” Sở Vân Hiên cười híp mắt nhìn Giang Ảnh và các nàng.
Giang Ảnh cũng không tiện nhắc nhở Lâm Nhã Nhi, ý cô ấy muốn nói không phải như thế này. Sau đó cô ấy lại gửi một tin nhắn thoại: “Học tỷ Lâm Nhã Nhi trước khi đến thì báo bọn em một tiếng nha.” Sau đó nàng trừng mắt liếc Sở Vân Hiên! Đáng ghét! Đã đến mức này rồi.
Sở Vân Hiên lần nữa đắc ý. Hắn nhếch chân lên.
“Đã như vậy thì mọi người cứ đi cùng nhau đi, lát nữa làm gì đây?” Giang Ảnh lầm bầm một tiếng: “Thật vô sỉ.” Sở Vân Hiên cười trực tiếp kéo Giang Ảnh lên đùi của mình, ôm nàng.
“Thả ra nha.” “Đừng lộn xộn, bây giờ không ai cứu được ngươi đâu.” “Tiểu Hiên Hiên, ngươi có chút đắc ý quá đấy.” Tiêu Thất Nguyệt nói.
Sở Vân Hiên nói: “Ta đang nghĩ xem, trên người ta bây giờ vẫn còn chút đồ tốt dùng để tu luyện, ừm… Lát nữa cho ai đây?” Tiêu Thất Nguyệt lập tức trở mặt: “Hi hi hi, bản tiên nữ thấy à, không có vấn đề gì mà.” Nói xong nàng nhìn Giang Ảnh, nói: “Tiểu Ảnh Ảnh, em là bạn gái của Tiểu Hiên Hiên, được Tiểu Hiên Hiên ôm trên đùi là chuyện bình thường mà, hơn nữa bản tiên nữ thấy Tiểu Hiên Hiên nói không sai, hắn tuy hẹn hò cùng bọn mình, lừa mình, nhưng mục đích là để cho mỗi người một buổi hẹn hò ý nghĩa, chuyện đó đúng đấy chứ!” Giang Ảnh: “……” Sở Vân Hiên gật đầu.
Tiêu Thất Nguyệt tiếp tục nói: “Nhưng mà mọi người nghĩ xem, nếu như đi chung thì không phù hợp lắm đúng không? Cho nên, Tiểu Hiên Hiên chỉ có thể nói dối, nhưng đây là lời nói dối có ý tốt mà!” Sở Vân Hiên lại gật đầu.
Tiêu Thất Nguyệt: “Bản tiên nữ thấy, ngược lại là cả bốn người chúng ta đã sai.” “Hả?” Giang Ảnh ngơ ngác.
Tiêu Thất Nguyệt giải thích: “Bản tiên nữ và Tiểu Ảnh Ảnh gặp nhau thì không nên vạch trần Tiểu Hiên Hiên, cũng như Tiểu Sơ Tuyết với Thất Thất, hai người gặp nhau cũng không nên ngồi cùng nhau.” “Là bọn mình không hiểu chuyện, bản tiên nữ thấy, nếu bọn mình hiểu chuyện thì nên hiểu ngầm trong lòng, nhưng mà cũng không vạch trần, dù sao, đây cũng là Tiểu Hiên Hiên hao tâm tổn trí vì mình mà sắp xếp một buổi hẹn hò lễ tình nhân, mình làm hỏng thì có phải là lạnh lòng Tiểu Hiên Hiên không?” Ba người khóe miệng co giật một trận.
“Ôi, Tiểu Thất Nguyệt, vẫn là em hiểu ta nhất! Nhưng mà lời này ta không thể tự mình nói ra được, haiz.” Ba người: “……” Tiêu Thất Nguyệt: “Đúng vậy đó, bản tiên nữ cũng hiểu chuyện, nhưng mà chuyện này vẫn là làm sai! Về sau phải hiểu rồi.” Liễu Gia giơ ngón cái với Tiêu Thất Nguyệt: “Em đúng là giỏi trở mặt đấy, bái phục em luôn!” Tiêu Thất Nguyệt: “Trở mặt cái gì? Đây là gọi là suy nghĩ thật lòng, cho nên Tiểu Ảnh Ảnh em được Tiểu Hiên Hiên ôm trên đùi thì không cần phải khó chịu gì hết, Tiểu Sơ Tuyết em mà muốn ngồi trên chân còn lại của Tiểu Hiên Hiên cũng là lẽ đương nhiên.” Ba người: “……” Sau đó nàng cười híp mắt tiến đến sau lưng Sở Vân Hiên, xoa bóp vai cho Sở Vân Hiên. “Bây giờ bản tiên nữ đang xoa vai cho Tiểu Hiên Hiên, coi như bày tỏ xin lỗi vậy.” Sở Vân Hiên dựa vào đó, tỏ vẻ rất được lợi. Sau đó Sở Vân Hiên liếc Tịch Sơ Tuyết, tiện tay vỗ vỗ một cái đùi khác: “Tiểu Sơ Tuyết, qua đây ngồi đi.” Tịch Sơ Tuyết liếc nhìn mấy người. Sau đó nàng vẫn nghe lời im lặng đi qua ngồi. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
“Mẹ nó!” Không xa, hai người Đinh Vân Thanh thấy cảnh này thì há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng hắn để 4 cô nữ thần cấp gặp nhau đã là giới hạn rồi!
Hắn thậm chí... Ôm hai bên! Mẹ nó! Thần! Đây đơn giản chính là thần nhân a! Bọn họ nhìn Sở Vân Hiên, trong mắt sự kính nể lại thêm vài phần.
“Thật ghê tởm nha!” Giang Ảnh nghiến răng ken két.
“Tiểu Ảnh Ảnh, em đừng không phục chứ! Bản tiên nữ nói câu nào cũng có lý đấy.” Tiêu Thất Nguyệt nói.
Nói xong, nàng cười hỏi: “Có đúng không Tiểu Hiên Hiên?” “Ừ, chính xác là như vậy.” Sở Vân Hiên gật đầu.
“Hi hi hi.” “Được rồi được rồi.” Giang Ảnh cũng bỏ cuộc.
Thực ra chuyện này cũng không có gì. Nàng cũng không có giận Sở Vân Hiên.
“Vậy mình tiếp tục nhé.” Sở Vân Hiên nói.
“Bây giờ đi đâu?” Liễu Gia hỏi.
Sở Vân Hiên kích phát pháp tắc sáng tạo. Trước mặt xuất hiện 4 tấm thẻ bài. Viết tên của bốn người.
“Trời cũng tối rồi, nên lật thẻ thôi.” Sở Vân Hiên cười híp mắt nói.
“Ai xáo trộn một chút? Để ta lật.” Sở Vân Hiên nhìn các nàng hỏi.
Tứ nữ: “……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận