Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 525: Thây ngang khắp đồng

Chương 525: Thây ngang khắp đồng
Hai người không nói chuyện.
Một mực đi về phía trước.
Trạng thái của Diệp Linh U tốt hơn Sở Vân Hiên rất nhiều. Bởi vì trong lòng nàng chỉ có hai người quan trọng như vậy. Nàng cũng không biết cha mẹ mình là ai. Không giống Sở Vân Hiên.
Rất lâu sau.
Diệp Linh U nói: “Ta cảm thấy có khả năng cao là chủ nhân di chỉ này muốn rèn luyện tâm cảnh của ngươi và ta.”
“Ừm.” Sở Vân Hiên gật đầu.
Đi một hồi, bước chân của bọn họ dừng lại.
Bởi vì phía trước, có một số lượng lớn vong hồn mặc khôi giáp đang chờ bọn họ.
Sở Vân Hiên ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bước chân ngược lại không dừng lại. Vừa đi về phía trước vừa lấy kiếm ra, linh lực trên người bộc phát.
Vút ——
Sau đó Sở Vân Hiên trực tiếp xông lên.
“Uy.”
Diệp Linh U thấy vậy, không nhịn được nhíu mày.
Có thể thấy, trong lòng Sở Vân Hiên vẫn còn tức giận vì chuyện vừa rồi. Chính là vừa phẫn nộ, lại khó chịu, lại ủy khuất, lại muốn hung hăng phát tiết.
Diệp Linh U hiểu được cảm xúc của Sở Vân Hiên.
Nhưng mà…
Vấn đề là ở chỗ này.
Có thể thấy, chủ nhân di chỉ này dường như muốn để bọn họ lâm vào trạng thái như vậy, tâm cảnh bất ổn.
Mà Sở Vân Hiên, trước mắt dường như đã nhảy vào cái hố này.
Cho nên, Diệp Linh U lo lắng sau này Sở Vân Hiên có thể xảy ra chuyện gì hay không. Đơn giản nhất là tẩu hỏa nhập ma. Nhưng chỉ có đơn giản vậy thôi sao?
Diệp Linh U và Sở Vân Hiên tuy không phải là người xa lạ, nhưng dù sao Sở Vân Hiên đã cứu mạng nàng. Hơn nữa Diệp Linh U rất thưởng thức Sở Vân Hiên.
Về chuyện Sở Vân Hiên nói từng động vào nàng, trong điện thoại di động có video của nàng thì Diệp Linh U nửa tin nửa ngờ. Ít nhất bây giờ, ở trong di chỉ này, nàng thật sự không muốn Sở Vân Hiên xảy ra chuyện.
Diệp Linh U nhìn bóng dáng Sở Vân Hiên chiến đấu trong đám người. Khí tức của nàng cũng được giải phóng ra ngoài.
Vút ——
Ngay sau đó, Diệp Linh U cũng xông vào.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bọn họ tiêu diệt hết đám vong hồn kia.
Sở Vân Hiên đứng ở đó thở hổn hển. Diệp Linh U đi tới nhắc nhở: “Trạng thái của ngươi không ổn lắm, lúc nãy chiến đấu, rõ ràng ngươi không cần phải phóng thích sức mạnh lớn như vậy, nhưng mà ngươi vẫn cứ bất chấp tất cả để tấn công, không sao chứ?”
Sở Vân Hiên quay người nhìn Diệp Linh U. Trong một thoáng đó, Diệp Linh U theo bản năng lùi về sau một bước. Ánh mắt Sở Vân Hiên, cùng với đôi mắt đỏ ngầu của hắn, khiến Diệp Linh U run lên trong lòng.
“Hô ——”
Sở Vân Hiên thở ra một hơi.
Tiếp đó hắn ngồi xuống.
“Không sao.” Sở Vân Hiên nói.
“Ngươi cẩn thận bị khống chế thần trí.”
Sở Vân Hiên gật đầu.
“Không sao, ta trì hoãn một chút.”
Diệp Linh U ngồi bên cạnh Sở Vân Hiên. Ánh mắt nhìn về phía xa.
“Đứa bé trong thôn kia, là em trai ta.”
Sở Vân Hiên nhìn nàng.
“Nói đúng hơn, không phải em trai ruột của ta, là tiểu nam hài mà hồi nhỏ ta bị sát Minh nhặt về cùng lúc.”
“Ta cũng không biết vì sao, từ nhỏ nó đã đặc biệt quấn ta, rất ngoan, ngoan đến mức khiến người ta có cảm giác như nó là một người trưởng thành, rất hiểu chuyện, thậm chí khi ta mất hứng, nó còn có thể an ủi ta, nó còn có thể lén chia cho ta đồ ăn ngon của nó.”
“Bị phạt thì lại thống khổ, nhưng cơ thể nhỏ bé của nó vẫn cắn chặt răng chịu đựng, không khóc không nháo.”
Diệp Linh U tiếp tục nói: “Về sau, quan hệ của ta với nó ngày càng tốt, vẫn luôn cảm thấy nó là một trong những động lực để ta trở nên mạnh mẽ hơn, muốn bảo vệ tốt cho nó, nhìn thấy nó về sau kết hôn sinh con, tương lai cũng trưởng thành thành cao thủ đứng trên đỉnh phong.”
“Sau đó, trong một lần hành động, nó đã hoàn toàn rời đi.”
Diệp Linh U nhìn Sở Vân Hiên một cái nói: “Ta biết những chuyện này có lẽ không bằng người thân ruột thịt của ngươi, nhưng trong lòng ta, nó chính là người thân ruột thịt của ta.”
“Giống nhau.” Sở Vân Hiên nói.
“Cho nên, chuyện gì qua rồi thì hãy cho qua, ai mà không sống vì mình chứ? Hoặc có lẽ, bây giờ ngươi còn có những người bạn, có những tình cảm chân thành khác, nếu như ngươi xảy ra chuyện, bọn họ phải làm sao đây? Đúng không.”
Sở Vân Hiên duỗi lưng: “Đạo lý thì ta đều hiểu, chỉ là vừa nãy muốn phát tiết một chút, sau đó đánh nhau hơi mất kiểm soát, bản thân mình còn không nhận ra.”
“Cho nên cẩn thận một chút.”
Sở Vân Hiên gật đầu: “Cảm ơn.”
“Chuyện có bao nhiêu lớn đâu chứ, video có thể xóa sao?”
“Không thể.”
Diệp Linh U ngồi ở đó đá Sở Vân Hiên một cái.
Sở Vân Hiên đứng lên, chỉ về phía trước: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Hai người họ hướng phía trước đi đến.
“Nơi này có khả năng cao là di chỉ để ma luyện tâm cảnh võ giả, hơn nữa tất cả đều là giả, điểm này ngươi phải nhớ kỹ, phải luôn biết rõ điểm này, kiên định nội tâm.”
“Ngươi quan tâm ta vậy sao?” Sở Vân Hiên hỏi.
Diệp Linh U thản nhiên nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, thứ nhất, ngươi từng cứu mạng ta, ta Diệp Linh U không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, đương nhiên, cũng có thể là vì điều này.”
“Thứ hai, nếu như ngươi mất đi thần trí, thì người xui xẻo đầu tiên chính là ta, ta cũng chỉ là đang tự cân nhắc cho bản thân thôi.”
Sở Vân Hiên cười cười, thật sự không nói gì.
Trong bóng tối và ánh sáng mờ nhạt phía trước.
Ánh mắt Sở Vân Hiên nhìn thấy một cái hình dáng giống như một thành trì cổ đại xuất hiện.
Quá xa.
Nhưng mà lờ mờ là như vậy.
Điều này không quan trọng.
Quan trọng là, phía bên kia dường như có những thứ giống như từng ngọn núi nhỏ.
“Thấy không?”
Sở Vân Hiên hỏi.
“Cái gì?” Diệp Linh U hiếu kỳ hỏi.
Sở Vân Hiên chỉ về phía trước.
“Có đồ vật sao?” Diệp Linh U hỏi.
Sở Vân Hiên nhíu mày: “Ngươi không thấy?”
“Không thấy gì cả, ngươi thấy cái gì?” Diệp Linh U hỏi.
“Một tòa thành, thành bang cổ đại.”
Diệp Linh U cau mày, sau đó lắc đầu: “Không thấy, ngươi cẩn thận một chút.”
“Ừm.”
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Càng ngày càng gần.
“Còn không thấy sao?” Sở Vân Hiên hỏi.
Không có ai trả lời.
Sở Vân Hiên quay đầu nhìn lại.
Diệp Linh U đã không còn bên cạnh hắn.
Trong lòng Sở Vân Hiên căng thẳng.
Những di chỉ khác hắn không phải là chưa từng đi vào. Chỉ là di chỉ này, thể hiện ra sự quỷ dị cùng một loại cảm giác thần bí khó lường quá nặng nề. Những nguy hiểm khác Sở Vân Hiên có lẽ không sợ. Nhưng với loại vật này, Sở Vân Hiên thực sự rất kiêng kỵ.
Diệp Linh U không thể nào tự mình rời đi. Có lẽ bây giờ nàng cũng đang ở trong tình cảnh tương tự hắn.
Không quan trọng.
Trước hết hãy giải quyết mọi chuyện trước mắt đã rồi tính sau.
Sở Vân Hiên đi về phía trước. Khi đến gần, hắn rốt cuộc biết thứ mà từ xa nhìn giống như những ngọn núi nhỏ là cái gì. Đó là vô số thi thể và chân tay đứt lìa chồng chất thành núi thây. Ngoài ra, trên tường thành cũng toàn bộ đều là thi thể. Trước tường thành có một con sông hộ thành. Bên trong toàn là máu tươi đỏ rực. Trong không khí, có một mùi máu tanh nồng đậm khiến Sở Vân Hiên căn bản không thể chịu nổi. Đồng thời, trong không khí luôn tồn tại luồng sát khí kia, đạt đến cực hạn ở nơi này.
Tóm lại, rất khó chịu! Sở Vân Hiên cảm giác cả người mình, nội tâm có chút tan vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận