Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 509: Nữ nhân này là thật sự cứng nhắc

Chương 509: Nữ nhân này thật sự cứng nhắc
Sở Vân Hiên chỉ vào một hướng phía trước mặt. Đó chính là vị trí bảo vật màu tím mà hắn biết được thông qua hệ thống dò tìm bảo vật.
“Là bên kia sao?” Sở Vân Hiên hỏi.
Lạc Linh Lung khẽ gật đầu: “Ừm, khoảng hai mươi dặm nữa.”
Sở Vân Hiên hoàn toàn xác định vị trí mà Lạc Linh Lung nói chính là vị trí bảo vật màu tím mà hắn biết.
Rốt cuộc là cái gì vậy? Lại còn là phẩm cấp màu tím.
Lạc Linh Lung lộ ra một vẻ ngưng trọng, dường như đang suy tư điều gì.
“Sở công tử, ngươi hãy chờ ở đây một lát, ta đi xem sao.”
Sở Vân Hiên nói: “Cùng nhau đi chứ.”
Lạc Linh Lung lắc đầu: “Quá nguy hiểm.”
“Ta hiểu ý ngươi, ngươi lo là những cường giả phe ngươi sẽ ám toán ngươi trong tình huống không rõ ràng.”
Lạc Linh Lung gật đầu.
Những người khác phe đã ra tay với Lạc Linh Lung, nhưng nàng đã trốn thoát.
Bọn chúng không chắc Lạc Linh Lung có còn sống không, nhưng chắc chắn phải xem như nàng vẫn còn sống. Vậy nên nhất định phải giết nàng.
Đồng thời, những cường giả thuộc phe của Lạc Linh Lung thì bọn chúng còn chưa rõ. Nếu như phe kia có cơ hội, kết quả của họ trên lý thuyết sẽ giống Lạc Linh Lung, khả năng cao là sẽ bị ám toán.
Còn ý định của Lạc Linh Lung rất đơn giản. Thứ nhất, nàng vẫn muốn nhanh chóng đến được nơi mà phe nàng định đến trước khi có chuyện xảy ra, nếu như chưa có gì thì có thể ngăn chặn được. Thứ hai, nếu như đã xảy ra thì nàng càng phải đi, đó là việc nàng phải làm.
“Cũng có thể, ngươi cũng nên cân nhắc xem có phải là đối thủ của bọn chúng hay không nữa.”
Rõ ràng, Lạc Linh Lung dù mạnh mẽ, nhưng nhất định không phải là đối thủ của bọn chúng, vậy lẽ nào lại đi chịu chết?
“Ta đi xem thử đi.” Sở Vân Hiên nói.
“Không thể.” Lạc Linh Lung lắc đầu: “Bọn chúng đều là Thiên Đạo cảnh.”
“Ta chỉ là người đi đường, bọn chúng còn có thể tùy tiện ra tay với ta sao? Dù sao thì trên lý thuyết, Phượng Hoàng đài và nhân tộc không có thù hận, cứ yên tâm đi, chuyện nào ra chuyện đó, ân cứu mạng, ngươi sau này trả lại, lần này xem như chúng ta hợp tác cùng nhau giành cơ duyên.”
Nói xong, Sở Vân Hiên liền đi về phía trước.
Môi đỏ của Lạc Linh Lung giật giật: “Sở công tử.”
Sở Vân Hiên quay đầu lại nhìn một cái.
“Vạn sự cẩn thận.”
Sở Vân Hiên làm một động tác “OK”, rồi tiếp tục đi.
Lạc Linh Lung lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn tay mình, học theo Sở Vân Hiên làm một động tác “OK”, có vẻ đang lý giải ý nghĩa của động tác này.
Sau đó, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng lộ ra vẻ lo lắng.
Rất cảm ơn hắn. Đã cứu mạng nàng.
Cái gọi là có thể cùng Sở Vân Hiên chia sẻ vật kia. Nhưng rất nhiều việc lại cần Sở Vân Hiên đến làm. Trong lòng Lạc Linh Lung rất hổ thẹn…

Giờ phút này.
Sở Vân Hiên đã đến nơi.
“Chắc là ở phía trước!”
Phía trước là một vùng núi, trơ trụi. Nhiệt độ xung quanh rất cao, thậm chí có nơi bốc lên khí nóng. Sở Vân Hiên đại khái biết nơi cần đến chính là khu vực này, còn cụ thể ở đâu thì hắn vẫn phải tìm.
Nhưng việc này dễ thôi.
“Khuy Linh đồng tử!”
Dưới Khuy Linh đồng tử, Sở Vân Hiên dễ dàng nhìn thấy chỗ nào linh lực cực kỳ hùng hậu, rồi đi về hướng đó.
Không một bóng người. Không có động vật, không có yêu thú, thậm chí, không có dấu vết chiến đấu.
Theo lời Lạc Linh Lung nói.
Phượng Hoàng đài có năm người đến, phe nàng ngoại trừ nàng còn hai cao thủ nữa, phe khác có hai cao thủ.
Nàng vừa đúng lúc vừa vào thánh di chi địa chưa được bao lâu, liền gặp một người phe khác, sau đó họ cùng đi, thì bất ngờ nàng bị người kia tập kích từ sau lưng.
Lạc Linh Lung đã đưa ra một đặc điểm.
Trong số phe khác, có một người có vết sẹo màu đỏ trên mặt.
Sở Vân Hiên đi đến một khu vực. Đây là một hẻm núi trong dãy núi. Hắn đi trong hẻm núi thì thấy một vị trí trên vách tường đá tỏa ra linh lực cường đại.
Dường như, trên vách tường này có một loại trận pháp nào đó. Nhưng Sở Vân Hiên chỉ liếc qua, không tỏ vẻ gì là chú ý đến bên này, giống như một người đi đường vô tình đi ngang qua.
Đột nhiên, Sở Vân Hiên vừa đi vừa nhìn thấy trên mặt đất có một vệt máu. Nói đúng hơn là chưa được dọn sạch, còn sót lại một chút như vậy.
Như vậy có thể cho rằng hai tộc nhân của Lạc Linh Lung có khả năng cao đã gặp nạn. Mà bây giờ, có thể là hai người kia đang quan sát hắn từ một nơi bí mật gần đó, bọn chúng đang chờ Lạc Linh Lung đến.
Phải nghĩ cách mới được. Sở Vân Hiên rời đi.
Trong chỗ tối, hai vị cường giả Phượng Hoàng đài ẩn nấp ở đó.
“Tiểu tử này là nhân tộc à?”
“Ừm, chắc là nhân tộc thăng cấp từ thiên vũ đại hội, đến đây chắc là trùng hợp.”
“Ừm, vậy thì ngược lại không ảnh hưởng, sợ là sợ thánh nữ không đến.”
Một cường giả khác nói: “Nàng biết rõ phải chết cũng nhất định sẽ đến, 5 năm mới có một lần cơ hội vào đây, mà lần này lại đúng lúc di chỉ Phượng Hoàng có thể vào, Phượng Hoàng đài đã đợi gần ngàn năm, bỏ lỡ lần này lại phải đợi thêm ngàn năm nữa, với tính cách của thánh nữ, nhất định nàng sẽ mạo hiểm.”
“Đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng gian giới chỉ của nàng bị ngươi cướp mất rồi, vốn dĩ có lẽ nàng phải bắt buộc mạo hiểm thủ đoạn, thì bây giờ cũng không còn, nàng vẫn mạo hiểm được sao? Đó chính là sai lầm của ngươi.”
“Ai mà biết nàng lại có thể tu luyện Phượng Hoàng thiên thư tới tầng thứ tám, nếu không thì đã sớm đánh chết nàng rồi.”
“Lạc Linh Lung này, tương lai là chủ nhân Phượng Hoàng đài, tuổi còn nhỏ mà thiên phú yêu nghiệt như thế, thật là không thể tưởng tượng được! Lần này nhất định phải diệt trừ nàng, nếu không thì, ở Phượng Hoàng đài, phe ta cuối cùng cũng sẽ bị nàng áp chế, không còn thời gian xoay xở.”
Sở Vân Hiên trở về bên cạnh Lạc Linh Lung.
“Sở công tử.” Lạc Linh Lung khẽ nghiêng người: “Thế nào rồi?”
“Xem ra tộc nhân của ngươi đã gặp nạn rồi.”
Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Lạc Linh Lung, nàng nhìn như bình thản nhưng trên người ẩn ẩn có một luồng lệ khí xuất hiện.
“Bọn chúng chắc là đã mai phục sẵn ở bên trong, không thể tránh khỏi một trận chiến, phải nghĩ cách mới được.” Sở Vân Hiên nói.
Đôi mắt đẹp của Lạc Linh Lung đầy kiên nghị, sau đó nhìn Sở Vân Hiên chăm chú: “Sở công tử, ta cần có thể cầm chân bọn chúng một lát, sau đó Linh Lung sẽ mở di chỉ, ngươi tiến vào bên trong lấy công pháp, nếu Sở công tử có ý định, hy vọng sau khi rời khỏi đây, sẽ đem công pháp giao cho Phượng Hoàng đài.”
Sở Vân Hiên: “…”
Nữ nhân yêu tộc này, sao mà cứ cứng đầu vậy? Biết rõ là chết, vẫn cứ muốn xông lên? Biến báo chút có được không?
“Không phải, ta nói bà cô à, cứ nhất định phải đi chịu chết à?” Sở Vân Hiên bất đắc dĩ nói.
Lạc Linh Lung chắp tay đáp: “Vì vật này, Phượng Hoàng đài đã chờ gần ngàn năm, lần này nếu thất bại thì lại thêm ngàn năm nữa, ta không gánh nổi, thà liều chết một phen.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Sở Vân Hiên nói: “Ta sẽ để lại cho Sở công tử một tín vật, khi đến Phượng Hoàng đài, tộc ta sẽ tin tưởng ngươi.”
“Chờ một chút, để ta nghĩ cách có được không?”
Sở Vân Hiên bất lực xoa đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận