Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 217: Tiểu hài tên đều nghĩ tốt

Chương 217: Tên con nít cũng đã nghĩ xong rồi không sai! Vốn chuẩn bị xem kịch vui tất cả mọi người ngơ ngác. Bao gồm An Tâm cùng Diệp Phỉ Nhi cũng sửng sốt. Các nàng đều cho rằng chắc chắn có chiêu trò gì. Nhưng mà các nàng vạn vạn không nghĩ tới, hắn trực tiếp trả tiền thành công? Ơ? Không phải...... Ý gì? Chính hắn trả tiền? Đi ra ngoài chạy vụ. Tiền thuê 30 vạn. Tự mình dán thêm 900 vạn? Ý gì? Những người bên cạnh, từng người từ bắt đầu trêu chọc đã biến thành kinh hãi và không dám tin. Đàn ông thì ghen ghét. Đàn bà thì ngưỡng mộ nhìn An Tâm. Tới thật hả? Mà trong lúc An Tâm ngây người. Sở Vân Hiên đi đến sau lưng nàng, đã đeo dây chuyền vào rồi. Sở Vân Hiên nhìn một cái, cảm thán: “Đẹp.” An Tâm giật mình, cúi đầu nhìn xuống. Cảm giác lạnh lẽo của Hải Dương Chi Tâm truyền đến lòng bàn tay nàng. Nói thật. Không có cô gái nào lại không rung động trước nó.“Ta... trên người ta không có nhiều tiền như vậy.” An Tâm lầm bầm. “Tặng cho ngươi, không cần ngươi trả tiền, xem như món quà nhỏ tượng trưng cho duyên phận giữa chúng ta.” An Tâm:??? Đôi mắt đẹp của nàng không dám tin nhìn Sở Vân Hiên, hơi dao động. Cảm giác này không cách nào diễn tả. Lại một lần nữa hiểu lầm hắn. Hắn từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ dùng chiêu trò với mình, để lấy cái gì hoa hồng. Hắn thậm chí không có ý định để nàng trả tiền, ngay từ đầu hắn đã định tự trả. Là chính mình luôn dùng bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Hắn tốt như vậy. Đẹp trai như vậy, dịu dàng như vậy, lịch thiệp như vậy, khí chất như vậy. Hắn thật sự không có bất cứ khuyết điểm nào. Một người con trai hoàn hảo như vậy. Chỉ là không biết cảnh giới của hắn và thiên phú thế nào. Nhưng cho dù vậy, An Tâm cũng đã cảm thấy hắn thật sự rất tuyệt. Cảm giác áy náy tự nhiên nảy sinh. “Ta......” An Tâm đặt tay lên sợi dây chuyền trên ngực. Trong nhất thời không biết nên nói gì. “Không cần nói gì cả, ngươi đeo vào nhìn rất đẹp.” Sở Vân Hiên mỉm cười nói. Nụ cười này của Sở Vân Hiên. Giống như một mũi tên. Trực tiếp bắn trúng trái tim An Tâm. An Tâm thậm chí vào giờ phút này, có chút hoảng loạn. Nàng không rõ, vì cái gì? “Ta...... Không được...... Không thể nhận.” Mấy chữ, gần như đã hút hết khí lực của An Tâm. Diệp Phỉ Nhi bên cạnh nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đẹp. Ta muốn! Ta muốn! Ta muốn quá! Ngươi cho ta đi! Nếu như có thể. Diệp Phỉ Nhi thậm chí không tiếc cướp đoạt lấy. Sở Vân Hiên đặt ngón tay lên môi đỏ mềm mại của An Tâm, khẽ “Suỵt” một tiếng. “Ngươi đương nhiên có thể.” Sở Vân Hiên, phong độ, khí chất, ngữ khí cùng với vẻ bá đạo. Trực tiếp tấn công trái tim An Tâm. “Ta phải c·hết, ta phải c·hết, phải c·hết.” An Tâm và Diệp Phỉ Nhi giờ phút này đều như vậy. Còn Sở Vân Hiên trong lòng thì đang gào thét. Ngươi nhất định phải nhận lấy đó. Nếu ngươi không nhận, Sở Vân Hiên hắn không biết phải làm sao tiêu cái 10 triệu trợ lực kim này! Nó tương ứng với 10 triệu giá trị hệ thống mà! “Thế nhưng tại sao ngươi......” An Tâm ngây ngốc nhìn Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên khẽ vuốt nhẹ môi đỏ của nàng. Vốn là một động tác khiến nàng chán ghét. Bây giờ, lại làm khuôn mặt xinh đẹp của An Tâm đỏ ửng lên. “Ta nói rồi, ngươi đeo vào nhìn rất đẹp.” Nói xong, Sở Vân Hiên rút tay về. An Tâm đỏ mặt cúi đầu, hai tay đặt lên mặt dây chuyền. Chết rồi, chết thật rồi. Hắn thật biết cách làm. Sao phải làm sao đây làm sao bây giờ? Vì sao người khác khen nàng xinh đẹp nàng không hề cảm giác gì. Người đàn ông này nói nàng xinh đẹp, thậm chí chạm vào môi nàng. Mà nàng lại cảm thấy ngượng ngùng như vậy...... Thích thú như vậy! A a a!!! An Tâm! Ngươi là An Tâm đó! Ngươi không được như vậy! An Tâm trong lòng không ngừng gào thét. Mấu chốt là, người khác khen thì khiến nàng không thoải mái. Còn Sở Vân Hiên khen thì lại tốt. Tốt đến vậy. An Tâm à An Tâm! Người ta tốt như vậy. Còn ngươi thì sao? Lại nhiều lần nghi ngờ hắn! Ngươi đáng...... Ngươi đáng đời bị hắn đè xuống hôn hung hăng. Diệp Phỉ Nhi nhìn hai người mập mờ vô hình. Trong mắt cô nàng sự ngưỡng mộ như muốn trào ra. Diệp Phỉ Nhi theo bản năng đặt ngón tay lên môi mình. Cứ như tay của Sở Vân Hiên đang đặt lên miệng của cô nàng vậy. Sở Vân Hiên sau đó khẽ cười nhìn An Tâm, hỏi: “Vậy tiếp theo, ngươi chọn cho ta một bộ quần áo thì sao?” An Tâm cúi đầu, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. “Vậy chúng ta đi.” “Ừm......” Sau đó, Sở Vân Hiên đưa tay ra, ôm lấy eo An Tâm. Hai người cứ vậy đi ra cửa hàng. Còn Diệp Phỉ Nhi thì đứng đó. Vẫn chưa tỉnh từ màn tự sướng của mình. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Ánh mắt cũng có chút mơ màng. Ngón tay vẫn đặt trên môi. “Này, bạn của cô đi rồi.” Một người đi đường gọi Diệp Phỉ Nhi. “Ơ?” Diệp Phỉ Nhi lúc này mới hoàn hồn, vội quay đầu nhìn lại. Hai người đã đi xa. Không phải...... Diệp Phỉ Nhi ngây ngốc cả người. Ơ? Đi rồi? Cứ như vậy mà đi rồi sao? Các ngươi chẳng lẽ không thấy mình quên gì đó sao? Không phải............ Ở một nơi khác. Trái tim An Tâm đập thình thịch rất nhanh. Vài giây trước, nàng đột nhiên ý thức được eo mình đang bị Sở Vân Hiên ôm. Nhưng mà nàng không nói gì. Nàng có vẻ như...... rất thích cảm giác này. Trời ạ. Rất thích cái cảm giác đó. Thật hạnh phúc. Nàng bị lún vào sao? An Tâm vạn vạn không nghĩ tới, sẽ có ngày mình thế này? Thật hạnh phúc quá. Sau này sinh bảo bảo, đặt tên gì đây nhỉ? Hắn tên Sở Vân Hiên. Mình tên An Tâm. Nếu là con trai thì...... vậy thì đặt là Sở Sao à? Nếu là con gái, thì gọi là...... Sở Tâm? Cũng có vẻ rất hay ha. Lại còn kết hợp tên của cả hai người. Thật là hạnh phúc. Mà lúc này, Sở Vân Hiên liếc nhìn xung quanh. Hắn đang tìm xem chỗ nào bán quần áo cho nam. “Nam......” Sở Vân Hiên lẩm bẩm một tiếng. An Tâm đột nhiên nói: “Nếu là con trai thì, kêu Sở Sao, ngươi thấy thế nào?” An Tâm nhìn Sở Vân Hiên, trong mắt có vô vàn mong chờ và ánh sao lấp lánh. “Ơ?” Sở Vân Hiên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn An Tâm. Tiếng “ơ” của Sở Vân Hiên khiến An Tâm trở về thực tại. “Có ý gì?” Sở Vân Hiên hỏi. Xoạt —— Mặt nhỏ của An Tâm lập tức đỏ bừng. “Ai nha.” An Tâm xấu hổ trực tiếp ngồi xổm xuống. A a a! An Tâm. Sao ngươi lại thành ra thế này rồi hả? Ngươi là An Tâm mà. Sao ngươi lại biến thành một con nhỏ mê trai thế hả? Đến tên con đã nghĩ xong rồi hả? An Tâm! Ngươi là võ giả Thần Thông cảnh đó! Hai mươi mốt tuổi, võ giả Thần Thông cảnh. Thiên tài võ giả. Hoa khôi trường đại học Lâm An. Ngươi nhìn xem bộ dạng bây giờ của ngươi đi. Ngươi không được tiếp tục thế này! “Sao vậy?” Sở Vân Hiên cũng ngồi xổm xuống khẽ hỏi. An Tâm đỏ mặt. “Bụng không thoải mái sao? Hay là tới tháng rồi hả? Đau?” Sở Vân Hiên hỏi. An Tâm khẽ lắc đầu: “Không có chuyện gì, tới giữa tháng mới đến.” Nói xong, nàng dừng lại. A a a! Tại sao nàng lại đặc biệt nói cho Sở Vân Hiên biết ngày tới tháng của mình vậy trời. A a a! An Tâm, sao bây giờ ngươi lại thành ra thế này rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận