Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 330: Lễ tình nhân mệt nhất nam nhân

Ảnh kéo tay Sở Vân Hiên, cũng hướng về phía sâu trong phố đi bộ mà đi. Hai người bọn họ đi trên đường phố. Dù không có gì nổi bật, dù con đường này gần như đã trong tình cảnh người chen người, nhưng mà nam sinh quá tuấn tú, nữ sinh quá đẹp, cái tỷ lệ quay đầu nhìn này thật sự là có hơi cao.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Ảnh hỏi, trong lòng thì ngọt ngào.
“Đi ăn cơm?” Sở Vân Hiên nói.
“Ừm, nhưng hôm nay người đông quá. Hơn nữa đây là Giang Đô, có một số cửa hàng thậm chí còn phải xếp hàng hơn 100 bàn.”
“Vậy ngươi không nhìn ta là ai sao? Ta đã đặt chỗ trước từ một ngày rồi, đi, theo ta.” Sở Vân Hiên nói.
“Được.”
Lúc này, một bé gái đi đến trước mặt bọn họ.
“Anh trai, chị gái xinh đẹp quá, có muốn mua cho chị gái một bó hoa không ạ?”
Sở Vân Hiên cười, hỏi: “Bao nhiêu tiền một bông?”
“Mười đồng ạ.”
“Cho này.”
“Cảm ơn anh, anh cho hoa này.”
Sở Vân Hiên nhận lấy bó hoa, sau đó đưa cho Ảnh: “Cho em.”
“Cảm ơn.” Ảnh lộ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
Rất nhanh, hai người tới nhà hàng.
Sở Vân Hiên vừa ngồi xuống, điện thoại di động của hắn đã rung lên một cái.
Sở Vân Hiên biết, chắc là cô gái thứ hai tới.
“Kia, Tiểu Ảnh ảnh, ôi, mẹ nó, Thượng Quan Nguyệt đột nhiên gọi điện thoại cho ta, ta ra nghe một lát, không biết có chuyện quan trọng gì không, em cứ gọi món ăn trước đi, ta đi một chút là tới ngay.”
“Ừm, được, anh cứ đi đi, vậy em gọi món ăn tùy tiện.”
Sở Vân Hiên gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
“Alo, Tiểu Sơ Tuyết, em tới chưa?” Sở Vân Hiên ngọt ngào hỏi.
Tịch Sơ Tuyết giờ phút này đang đứng ở đầu phố đi bộ, có biết bao nhiêu sự chú ý đang đặt cả vào người nàng.
“Ừ, em đến rồi.”
“Em đợi ta, ta đến ngay!”
Tịch Sơ Tuyết: “Không sao.”
“Thật ngoan, mua!”
Sở Vân Hiên cúp điện thoại, nhìn thời gian một cái.
Sưu——Hắn nhảy bước không gian một cái, trực tiếp tới chỗ Tịch Sơ Tuyết, cách không xa.
Chẳng qua là tới từ hướng đường đối diện.
“Đinh thiếu, mẹ nó! Mỹ nữ, đậu xanh rau má!”
Tịch Sơ Tuyết cách đó không xa, có hai nam sinh đi ngang qua.
Một trong hai người chỉ vào Tịch Sơ Tuyết, không nhịn được mà kinh diễm lên tiếng.
“Thật sao?” Đinh Vân Thanh liếc mắt nhìn qua.
Sau đó, mắt trực tiếp sáng lên, cả người hoàn toàn bị vẻ kinh diễm đó làm cho sững sờ.
“Hơn nữa, thật có khí chất, thật có cảm giác a, ta dựa vào!”
Đinh Vân Thanh gật đầu một cái. Hắn không phải không có bạn gái, chỉ là hắn chơi tương đối hoa. Vì vậy lễ tình nhân hai người nam nhân bọn họ đi ra. Cũng không phải là nói bọn họ muốn cùng nhau ăn lễ, mà là vì hôm nay người đông, hơn nữa sẽ có cực kỳ nhiều mỹ nữ. Lễ tình nhân không nhất định là tình nhân đi chơi mà sẽ có rất nhiều mỹ nữ bạn thân. Hắn nghĩ xem có thể tìm được mỹ nữ hay không, cũng không ngờ, sao mình lại có thể tìm được mỹ nữ cấp bậc này. Quả là tuyệt!
“Nhìn có vẻ là một người, nhưng… Lại giống như đang chờ ai.” Tiểu đệ nói.
Đinh Vân Thanh do dự một tiếng: “Cảm giác người đợi chắc là bạn thân thôi, loại con gái này, có bạn trai hay không còn khó nói, huống hồ, hôm nay thời điểm này, lại để cho một mình cô ấy chờ, ta cảm thấy bạn trai không có đủ bản lĩnh này.”
“Ừm, ta cũng thấy vậy.”
Sở Vân Hiên băng qua đường, sau đó cười vẫy vẫy tay.
Trên mặt Tịch Sơ Tuyết lộ ra thoáng qua một nụ cười tuyệt mỹ nhàn nhạt.
Sau đó nàng cũng hướng về phía Sở Vân Hiên mà đi. Sau đó ngại ngùng kéo lấy cánh tay Sở Vân Hiên.
“Ta thao!” Đinh Vân Thanh thấy cảnh này, trực tiếp mắt trợn tròn.
“Không phải, tên kia là ai vậy?” Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Sở Vân Hiên.
“Không biết à, là học phủ Giang Đô sao? Hay là nhà thế gia nào?”
Đinh Vân Thanh cau mày: “Thảo! Mã cải trắng tốt đều để heo thay cho rồi! Tiếc quá!”
Sở Vân Hiên hỏi: “Em chờ lâu không?”
“Không có, vừa đến chưa được bao lâu, người quá đông.” Tịch Sơ Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Đi thôi.” Sở Vân Hiên nói.
“Vậy chúng ta… Đi đâu?” Tịch Sơ Tuyết hỏi.
“Đi xem phim trước được không?”
“Ừm, được…” Tịch Sơ Tuyết khẽ gật đầu.
“Đi, ngay bên cạnh đây.” Lúc này, một bé gái đi tới.
“Anh ơi, muốn cho anh…” Nàng nói được nửa câu, nháy nháy mắt, ánh mắt vừa đi vừa lại nhìn Sở Vân Hiên và Tịch Sơ Tuyết.
Chờ một chút! Vừa rồi... Là chị gái xinh đẹp này sao? Không đúng mà.
Oa a! Miệng nhỏ của nàng hơi hé ra.
“Khụ khụ.” Sở Vân Hiên ho khan một tiếng.
“Mua một bó nhé.” Sở Vân Hiên cười nhẹ nói.
“Vâng, mười đồng ạ.”
Sở Vân Hiên đưa cho nàng một trăm đồng.
“Con trả lại anh tiền lẻ ạ.”
Sở Vân Hiên cười nói: “Không cần trả lại đâu, coi như là chúc con ngày lễ vui vẻ!”
“Cảm ơn anh trai, bạn gái của anh cũng xinh….”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ, hoa.” Sở Vân Hiên vội nói.
“Ấy ấy ấy, cho anh.”
“Tạm biệt.”
Sở Vân Hiên sau đó lôi kéo Tịch Sơ Tuyết nhanh chóng rời đi.
Hô! Nguy hiểm thật!
Sở Vân Hiên cùng Tịch Sơ Tuyết cũng đã ngồi ở trong rạp chiếu phim, tay nắm tay.
Thời gian, cũng là do Sở Vân Hiên tính toán tốt. Tuyệt không có nửa điểm lãng phí.
Điện thoại rung lên một cái. Sở Vân Hiên liếc mắt nhìn.
“Đồ ăn đâu, người đâu rồi?” Ảnh nhắn tin cho hắn.
Sở Vân Hiên nhanh chóng hồi phục: “Đến liền đến!”
Sau đó Sở Vân Hiên nói với Tịch Sơ Tuyết: “Tiểu Sơ Tuyết, em cứ xem trước đi, ta đi lấy quà cho em.”
“À... Không sao.”
“Không sao, không sao, chủ yếu là hôm nay ngay từ đầu lu bu quá, tới hơi chậm chút, quà ở trong quán, ta đã đặt trước rồi.”
Tịch Sơ Tuyết: “Một lát xem xong có thể cùng nhau đi.”
“Vậy cảm giác sẽ không đúng đâu, em cứ đợi chút, cứ xem trước đi.”
“Được.”
Sở Vân Hiên đi ra khỏi rạp chiếu phim. Một cái nhảy bước không gian, trực tiếp đi tới bên ngoài nhà hàng.
“Hô ——” Sở Vân Hiên sau đó trở về, ngồi trước mặt Ảnh.
“Ăn đi.” Sở Vân Hiên nói. “Xem một chút có hợp khẩu vị của em không?”
Sở Vân Hiên cười nói: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy được.” Trong lòng Ảnh vui thích.
Lại một lát sau.
Điện thoại Sở Vân Hiên lại rung lên một cái. Sở Vân Hiên liếc mắt nhìn. Tiêu Thất Nguyệt tới!
“Đại ca, anh đâu rồi?”
Sở Vân Hiên trả lời: “Đến ngay, đến ngay!”
Sau đó Sở Vân Hiên vỗ đùi.
“Cỏ! Quên mất!”
“Gì vậy?” Ảnh hỏi.
“Quà cho em quên không mang theo.” Sở Vân Hiên nói.
Ảnh nói: “Không sao đâu, lát về nhà đưa cũng được mà.”
“Vậy không được, nhất định là phải bây giờ đưa cho em, em đợi ta một chút, ta về lấy, ta ăn ngược lại cũng không khác gì lắm rồi, phần còn lại em từ từ ăn nha.”
“Ừm... cũng được.” Ảnh gật đầu. Mặc dù Sở Vân Hiên lại muốn đi. Nhưng mà nàng cảm thấy cũng không sao. Bởi vì hắn là đi lấy quà cho mình, trong lòng vẫn vui thích.
“Chờ ta nhé, rất nhanh!”
Sở Vân Hiên sau đó rời đi.
Lại là một bước nhảy không gian biến mất không thấy tăm hơi. Sau khi hạ xuống.
“May mà mẹ nó ta có thuộc tính không gian, đoạn đường này có thể tiết kiệm quá nhiều thời gian rồi.” Sở Vân Hiên cảm thán một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận