Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 54: Đây chính là Âu thần hệ thống uy lực!

Chương 54: Đây chính là uy lực của Âu thần hệ thống!
Sở Vân Hiên quay đầu liếc nhìn. Một gã đàn ông đang gục vào sau lưng hắn. Sau lưng hắn đang tóe máu. Vận may có chút không tốt, vết thương lại đúng ngay tim. Còn bên tay hắn trên mặt đất, có một thanh chủy thủ.
Cảnh tượng này phát sinh quá đột ngột. Nhưng cũng không gây ra quá nhiều chấn động. Chợ đen là một đám người như thế nào chứ? Đều là những võ giả không trong sạch. Đến đây dạo cũng đều là võ giả. Lại có thể dễ dàng bị cảnh này dọa sợ đến mất mật?
Ánh mắt Sở Vân Hiên dõi theo lên phía trên cao. Đã không còn thấy bóng dáng ai.
Tiêu Thất Nguyệt nhìn rõ ràng bộ dạng của ma tử dưới đất, cau mày nói: “Là hắn.”
Sở Vân Hiên gật gật đầu: “Tên cờ bạc kia, xem ra là thua tiền của bọn chúng, đến giết ta đây mà.”
Tiêu Thất Nguyệt: “Vậy hắn lại bị ai giết thế kia?”
Nói xong, ánh mắt Tiêu Thất Nguyệt cũng nhìn lên tầng cao nhất của lầu ba. Đạn bắn đến từ sau lưng hắn. Đó phải là vị trí đó.
“Ngươi có người bạn nào âm thầm bảo vệ ngươi à?” Tiêu Thất Nguyệt tò mò hỏi.
Sở Vân Hiên nhún vai: “Làm gì có.”
“Tỷ của ngươi?”
“Không đến mức dùng súng chứ?” Sở Vân Hiên nói.
“Cũng đúng ha.” Tiêu Thất Nguyệt vuốt cằm thon của mình. Trong nhất thời có chút không hiểu ra sao. Người này khẳng định là đến giết Sở Vân Hiên. Sau đó hắn lại bị một người âm thầm cho ăn đạn. Cứu được Sở Vân Hiên một mạng. Vậy chẳng phải rõ ràng là có người trong bóng tối bảo vệ Sở Vân Hiên sao? Thế nhưng mà, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp lý cho lắm. Chuyện lạ, chuyện lạ.
“Tôi đã gọi điện báo cho Thẩm Phán Hội rồi.” Một nữ sinh nói.
Mọi người xung quanh đều như người không có việc gì, tiếp tục việc buôn bán của mình. Tên tiểu phiến gặp người chết, cũng rất bình tĩnh.
“Huynh đệ, còn chơi không?”
Sở Vân Hiên gật gật đầu: “Chơi, tiền đưa rồi nhất định chơi.”
“Nhanh lên đi.”
Sở Vân Hiên sau đó cầm 10 cái vòng trong tay cùng lúc ném ra. Tiểu phiến cười cười, nói: “Huynh đệ, tôi bảo cậu nhanh lên, nhưng cậu không cần phải như vậy chứ, như này làm tôi lời của cậu 200 vạn này, một chút cảm giác thành tựu cũng… A?”
Tiểu phiến còn chưa nói hết câu, hắn đã trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn quán nhỏ của mình.
Tiêu Thất Nguyệt vừa định nói Sở Vân Hiên là kẻ phá của. 200 vạn 10 cái vòng, ngươi tùy tiện ném ra à? Sau đó… nàng cũng ngây người.
Chỉ thấy, 10 cái vòng vững vàng đều bao lấy hết cương châm.
Võ kỹ Địa Giai trúng hết.
Linh Khí Huyền Giai thập tinh trúng hết.
Một viên Linh Tinh Địa phẩm vào trong.
Yêu tinh Huyền thiên cảnh vào trong.
Gần như toàn bộ đồ tốt nhất của hắn đều bị vơ sạch.
“A?” Tiểu phiến cả người đều mộng.
Những thứ này, tuy thực sự là do hắn giết người cướp của mà có được. Nhưng, hắn để thêm một lúc, liền có thể dụ thêm vài người đến ném vòng. Hắn liền có thể kiếm thêm một chút. Đồ tốt này thoáng chốc mất sạch?
“Tôi dựa vào! Vận may của cậu, hack rồi à?” Tiêu Thất Nguyệt ngây người nhìn Sở Vân Hiên.
Hôm nay mấy lần rồi? Có thể như vậy sao? Dựa vào vận may này của hắn, chẳng phải là nói… Giả sử hắn mà đi xuống nước trong thiên đường nam nữ hỗn hợp. Trong nước “biu biu” hai phát. Các nữ sinh trong nước đều phải nghi ngờ? Chẳng lẽ đúng là cái loại trình độ này sao?
Khóe miệng tiểu phiến giật giật. “Tôi đi! Vận may của cậu quá ảo rồi đó?” Hắn ngây người nhìn Sở Vân Hiên.
“Lão bản, ta cũng không có thả linh lực ra a.”
Hắn gật gật đầu: “Tôi biết, vận may này của cậu đi mua xổ số đi.”
Sở Vân Hiên: “Mua, trúng giải nhất.”
“Vậy đi đánh bạc đi.”
“Đi, 3000 vạn.”
Tiểu phiến: ???
“Trâu bò! Coi như ta xui xẻo, cầm đi đi.”
Sở Vân Hiên nhếch miệng cười, sau đó thu hết vào. Hắn để ý nhất chắc chắn là võ kỹ Địa Giai này.
“Võ kỹ Địa Giai Nhất Tinh thuộc tính Phong, tật phong sát nhận.”
Tiêu Thất Nguyệt: “Võ kỹ Địa Giai thuộc tính Phong, có tiền cũng không mua được, ngươi không có thuộc tính Phong, đối với ngươi vô dụng, nhưng ngươi không thể mang nó ra chợ bán, hoặc là ngươi lén lút bán hoặc là tiêu hủy, nếu không thì sẽ bị bỏng tay đấy.”
Sở Vân Hiên gật gật đầu, sau đó bỏ vào trong không gian giới chỉ.
Hắn có thuộc tính Phong. Có thể tu luyện.
Lúc này, phía trước truyền đến một giọng khó chịu: “Con mẹ nó! Đồ của ngươi là hàng giả, ta không thể nói đúng à?”
Sở Vân Hiên và Tiêu Thất Nguyệt nhìn qua. “Càng Khiêm Nhân?” Hai người đi tới bên cạnh hắn.
Tên tiểu phiến là một ông lão.
“Ngươi ăn nói hàm hồ!” Lão nhân chỉ vào Càng Khiêm Nhân, tức đến phát run: “Sao lại là hàng giả được? Đây là ta trong khi lịch luyện ở lãnh địa yêu thú, phát hiện một cái hang động cổ xưa, trong hang động có một thanh kiếm, còn có một bộ thi cốt, sao lại là hàng giả chứ?”
“Thế nào?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Tôi dựa vào! Hiên ca, tiên nữ đạo sư, là các ngươi à.” Càng Khiêm Nhân sau đó chỉ vào một thanh kiếm dưới đất: “Các người xem người này có phải đang mạnh miệng không? Thanh kiếm này, hắn cứ cố nói là một Linh Khí Thiên Giai, một chút linh lực cũng không có, tôi nói là hàng giả, hắn còn không vui.”
Lão nhân tức giận nói: “Đánh rắm! Ta đã nói với ngươi mấy lần rồi, thanh kiếm này bị phong ấn, chỉ cần giải trừ phong ấn, thì chắc chắn là Linh Khí Thiên Giai.”
“Vì bị phong ấn, cho nên ta mới bán đổ bán tháo 1000 vạn, ngươi không mua thì cút, đừng làm phiền lão tử làm ăn.”
Càng Khiêm Nhân vẻ mặt khó chịu: “Ta tin ngươi cái quỷ à, còn phong ấn? Thi cốt trong hang động? Thi cốt đè lên trên một thanh kiếm? Ngươi xem tiểu thuyết huyền huyễn nhiều quá đúng không? Còn Thiên Giai, trong hiện thực ta còn chưa thấy qua Linh Khí Thiên Giai.”
Tiêu Thất Nguyệt hỏi: “Lần đầu tiên đến chợ đen à?”
Càng Khiêm Nhân gật đầu: “Chẳng phải sao, ba ta bình thường không cho ta tới, nhưng ta muốn tiêu thụ Linh Khí một chút, mới tới.”
“Đây là rất thường thấy.” Tiêu Thất Nguyệt nói.
“Thế này đi.” Mà ánh mắt Sở Vân Hiên chăm chú nhìn thanh kiếm kia. Hắn không rõ là thật hay giả. Nhưng hắn chỉ biết, bây giờ hắn có Âu thần hệ thống. Chẳng lẽ lại còn chọn nhầm đồ giả sao? Nếu như là thật, thì đây chính là một Linh Khí Thiên Giai thực sự!
“1000 vạn đúng không?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Đúng!”
“Quẹt thẻ.” Sở Vân Hiên nói.
“Hả? Hiên ca, ngươi tin hắn à?” Càng Khiêm Nhân ngây người hỏi. Tiêu Thất Nguyệt cũng nghi ngờ nhìn về phía Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên cười nói: “Đằng nào không phải cũng kiếm được tiền, coi như là chiếu cố chút cho vị đại gia này buôn bán.”
Đại gia nói: “Tiểu huynh đệ này thật có ý tứ, thế này đi, ta cho ngươi thêm một khối yêu tinh Thần Thông cảnh.”
“Yêu tinh Thần Thông cảnh? Giá trị thị trường cũng phải cả chục triệu đấy chứ?” Càng Khiêm Nhân ngơ ngác hỏi.
Đại gia kia liếc mắt nhìn hắn: “Hối hận à? Hối hận cũng vô dụng, ta bán cho người ta rồi.”
“Ta hối hận? Yêu tinh cũng là giả à?” Càng Khiêm Nhân trợn trắng mắt.
Đại gia không trả lời, mà nói với Sở Vân Hiên: “Quét sạch thẻ cho ngươi, kiếm với yêu tinh.”
“Cảm tạ.” Sở Vân Hiên tiếp nhận kiếm. Có chút nặng. So với trong tưởng tượng của hắn còn nặng hơn không dưới gấp mười!
“Nặng như vậy sao?” Sau đó Sở Vân Hiên hỏi: “Tiền bối, ông nói thanh kiếm này bị phong ấn, cần gì mới có thể giải phong?”
Lão nhân nói: “Trên Địa Cầu, thứ có thể giải phong ấn thông thường là Thuần Dương Thiên Tinh, nhưng loại chí bảo tinh thạch thuộc tính Hỏa cấp bậc như Thuần Dương Thiên Tinh này, hầu như đã tuyệt tích, ta thấy không thể nào có được, cho nên mới mang kiếm này ra bán.”
Sở Vân Hiên gật đầu, sau đó vung vẩy, thử kiếm.
Đúng như ở trên đường.
“Đừng chạy! Súc sinh! Đừng chạy! Mau cho ta đuổi theo!” Tiếng gầm giận dữ.
Sau đó, mười mấy bóng người với tốc độ cực nhanh đang đuổi theo một người. Người bị đuổi nhìn có vẻ như là một tiểu phiến ở chợ đen. Tốc độ của hắn cực nhanh, bởi vì hắn là võ giả thuộc tính Phong. Tốc độ của hắn nhanh đến mức còn xuất hiện tàn ảnh.
Người đàn ông quay đầu nhìn lại. “Xùy, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn đuổi kịp ta sao?”
Sau đó hắn nhìn về phía trước, chuẩn bị bỏ rơi bọn chúng. Nhưng vào một khoảnh khắc đó, con ngươi của hắn co rút lại. Xoẹt—
Cổ họng của hắn, trong nháy mắt bị thanh kiếm trong tay Sở Vân Hiên đang thử kiếm kia… xuyên qua.
Sở Vân Hiên ngây người đứng tại chỗ. “Con mẹ nó?”
Bên cạnh, Càng Khiêm Nhân cũng trợn tròn mắt.
Tiêu Thất Nguyệt cũng sững sờ.
“A?” Sở Vân Hiên ngơ ngác nhìn bóng dáng đang ôm cổ, máu tươi chảy ròng rồi ngã xuống kia. Hắn… giết người?
Con mẹ nó! Cái Thẩm Phán Hội này không phải sẽ bắt hắn lại đấy chứ? Hắn chỉ thử kiếm một chút thôi mà. Cái tên chết tiệt này lại tự xông đến. Hắn tự sát rồi.
Phía sau, mười mấy bóng người lao đến. “Chết rồi?” Người đàn ông trung niên cầm đầu trợn to mắt.
Sau đó hắn nhìn về phía Sở Vân Hiên. “Tiểu huynh đệ, ngươi làm à?”
“Cái đó… Ta…”
Sau đó, người đàn ông trung niên ôm lấy Sở Vân Hiên, không ngừng vuốt lưng hắn: “Đa tạ ngươi nhiều lắm! Nếu không thì đúng là để hắn chạy mất rồi! Cảm tạ! Vô cùng cảm tạ.”
Sở Vân Hiên: “…”
Sau đó hắn chỉ vào thi thể nói: “Ta là người của thành phố Gần Biển này, tại lãnh địa yêu thú giết con trai ta, cướp đi không gian giới chỉ của con ta, còn mang đồ bên trong đến chợ đen rao bán, ta thật không dễ dàng mới tìm được hắn, suýt nữa thì để hắn chạy rồi, nếu không có ngươi, bỏ lỡ cơ hội lần này, cả đời này ta có thể không trả được thù cho con trai mình.”
Tiêu Thất Nguyệt và Càng Khiêm Nhân ở bên cạnh trố mắt. Chuyện này cũng được à? Máu chó như phim tình cảm vậy?
“Cảm tạ.” Sở Vân Hiên ho khan nói: “Không có gì.”
“Lưu Mãnh.” Người đàn ông trung niên hô lên một tiếng.
“Đồ vật đưa cho cậu ta.” Sau đó, một người đưa cho Sở Vân Hiên một không gian giới chỉ. Người đàn ông trung niên nói: “Trong này có một khối Thuần Dương Thiên Tinh, là tổ tiên ta truyền lại, ta từng hứa, ai có thể báo thù cho con trai ta, khối Thuần Dương Thiên Tinh này sẽ thuộc về người đó, bây giờ, nó là của ngươi.”
Sở Vân Hiên:???
Tiêu Thất Nguyệt:???
Càng Khiêm Nhân:???
Lão nhân:???Sở Vân Hiên nuốt một ngụm nước miếng. Ta bị giết ư? Đây chính là hệ thống Âu Thần sao? Có cần phải quá đáng như vậy không vậy? Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận