Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 38: Nghiệp chướng a!

Chương 38: Nghiệp chướng a!
Trên đài luận võ.
Một cô nữ sinh xinh đẹp bước tới.
Triệu Hoài Dương của đại học Thiên Dương khinh thường nhìn Sở Vân Hiên.
"Sở Vân Hiên! để cho ngươi làm ô uế cháu gái của ta! Còn cả ngươi Tần Chấn Hải lại còn muốn cho Sở Vân Hiên đến quấy rối quân tâm đại học Thiên Dương ta, vô dụng thôi, cái danh hiệu đệ nhất đại học của thành phố Thiên Hoa này, ta nắm chắc rồi!”
Những sinh viên đại học Thiên Dương xung quanh cũng cười trên nỗi đau khổ của người khác.
“Cái tên Sở Vân Hiên này xui xẻo thật, lại gặp phải Thôi Hiểu Tinh, Thôi Hiểu Tinh thế nhưng là Huyền Thể cảnh Thất Tinh, đây chẳng phải là hành hung Sở Vân Hiên sao?”
“Vẫn cảm thấy đáng tiếc, nếu như Sở Vân Hiên gặp phải sinh viên nam của đại học Thiên Dương bọn ta, nhất định bị đánh thảm hại hơn.”
“Nếu để hắn gặp Lưu Thế Kiệt, còn vui hơn nhiều ấy chứ.”
“Không sao, Thôi Hiểu Tinh hành hung Sở Vân cũng như nhau! Đắc ý ha! Cứ tiếp tục đắc ý đi!”
“......”
“Luận võ bắt đầu!”
Sở Vân Hiên nhìn Thôi Hiểu Tinh trước mắt.
“Sở Vân Hiên, Huyền Thể cảnh Lục Tinh, xin chỉ giáo!”
Sở Vân Hiên vừa nói xong, đám người liền xôn xao cả lên.
“Ta sát? Sở Vân Hiên, Huyền Thể cảnh Lục Tinh? Đùa nhau à? Hắn không phải trước đó thi đại học đều trượt hết sao?”
“Làm cái quái gì vậy? Cảnh giới còn cao hơn ta? Hả? Thật mẹ nó đạp trúng cứt chó mà!”
“Chắc chắn là Lâm Nhã Nhi giúp hắn, nếu không thì không thể nào!”
“Không sao, Thôi Hiểu Tinh thế nhưng là Thất Tinh đấy! Lại còn là ⚡️Lôi Thuộc Tính nữa, thắng chắc rồi.”
“......”
Triệu Hoài Dương chau mày.
Huyền Thể cảnh Lục Tinh?
Bất quá không sao cả.
Thôi Hiểu Tinh là Huyền Thể cảnh Thất Tinh, ⚡️Lôi Thuộc Tính.
Hơn nữa, nàng mặc dù là nữ sinh, nhưng chiến lực xếp trong top mười của lớp trung cấp.
Vẫn có thể đè bẹp Sở Vân Hiên.
Thôi Hiểu Tinh nhìn Sở Vân Hiên chăm chăm.
Nàng hơi cắn môi.
“Thiên... Đại học Thiên Dương Thôi Hiểu Tinh, Huyền Thể cảnh Thất Tinh...... Thỉnh... xin chỉ giáo.”
Nói xong, khóe miệng nàng hơi cong lên.
Trong hốc mắt hơi đỏ lên.
Trước đó, dường như nàng đã cố kiềm chế tâm trạng của mình rất lâu rồi.
Một giây sau, Thôi Hiểu Tinh khóc chạy về phía Sở Vân Hiên.
Trực tiếp nhào vào trong ngực Sở Vân Hiên.
“Hu hu...... Vân Hiên ca ca, ta nhớ ngươi lắm...... Hu hu......”
Đám người:???
Triệu Hoài Dương:???
Tất cả mọi người há hốc mồm, trợn trừng mắt, mặt mày ngơ ngác.
“”“???”
A?
Mẹ nó?
Đây là cái quái gì vậy?
Cái này cũng được hả?
Tiêu Thất Nguyệt nói với Tần Chấn Hải: “Thấy chưa, bản tiên nữ đã nói, hắn trông quen mắt, vậy chắc chắn là bạn gái cũ rồi, không thoát được đâu."
Tần Chấn Hải nuốt nước bọt một cái.
Sau đó, hắn thoáng lộ ra một nụ cười.
“Cái thằng nhóc hỗn xược này, chuyện này mà cũng làm được?”
Trên đài luận võ.
Thôi Hiểu Tinh rời khỏi cái ôm của Sở Vân Hiên, lau nước mắt.
“Ta sẽ không ra tay với Vân Hiên ca ca đâu.”
Sau đó, nàng hô: “Ta chịu thua.”
Nói xong, nàng nhảy xuống khỏi đài luận võ.
Đám người:???
Triệu Hoài Dương:???
“Khụ khụ ——”
Hắn ho khan vài tiếng, cơ thể lảo đảo lui về sau một bước, tay phải nắm lấy vị trí trái tim:
“Nghiệp chướng a!”
Hoa ——
Đám người ồ lên xôn xao.
“Mẹ nó? Cái quái gì thế? Cái này mẹ nó cũng được à?”
“Như vậy là để Sở Vân Hiên thắng? Hả? Ta không thể chấp nhận được.”
“Ta dựa vào! Thôi Hiểu Tinh, nữ thần của ta! A a a!”
“Sở Vân Hiên, lão tử thật muốn giết ngươi! Ta cam đoan!”
“......”
“Má!”
Trần Hạo Bân nắm chặt nắm đấm!
Thật mẹ nó đáng ghét!
Mà lúc này, Sở Vân Hiên đang đối thoại với hệ thống:
“Hệ thống! Hệ thống! Phần thưởng!”
“Đinh... Theo hệ thống chiến lực tăng gấp bội, túc chủ cần đánh bại đối thủ mới có thể nhận được phần thưởng.”
Sở Vân Hiên: “Mấy lần rồi? Còn cần ta nhắc à? Nàng nhận thua, ta thắng, vậy chẳng phải là ta đánh bại đối thủ rồi sao? Có vấn đề à?”
Hệ thống: “......”
“Đinh... Chúc mừng túc chủ đánh bại đối thủ Huyền Thể cảnh Thất Tinh, nhận được phần thưởng: 【Giá trị hệ thống +500000】.”
Sở Vân Hiên nhếch mép cười.
Sảng khoái!
Lúc này, nữ trọng tài của đại học Thiên Dương có chút luống cuống nhìn viện trưởng.
“Ta... ta tuyên bố...... Sở Vân Hiên của đại học Thiên Hoa thắng.”
“Hiên ca ngưu bức!!”
Càng Khiêm Nhân hô to một tiếng.
“Ha ha ha! Nhường thôi, nhường thôi!” Tần Chấn Hải hướng Triệu Hoài Dương cười và chắp tay.
“Hô —— Hô ——”
Triệu Hoài Dương thở dốc vài lần, lúc này mới bình tĩnh lại!
“Tổ tiếp theo!” Hắn quát to.
“Khoan đã.” Sở Vân Hiên lên tiếng.
Đám người nghi hoặc nhìn Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên nói: “Hai vị viện trưởng, thế này đi, hay là chúng ta tốc chiến tốc thắng cho rồi?”
“Tốc chiến tốc thắng kiểu gì?” Triệu Hoài Dương tức giận hỏi.
“Cũng đừng ngẫu nhiên tỉ võ, trực tiếp lôi đài thi đấu, ta đánh bại hết tất cả mọi người của đại học Thiên Dương, vậy có phải đại học Thiên Hoa thắng không?”
Đám người:???
“Con mẹ nó! Thật ngông cuồng!”
“Má! Lão tử thật sự muốn xông lên đánh cho hắn một trận quá!”
“Không chịu được nữa! Lão tử thật sự không chịu được nữa! Sao lại có cái loại người đắc ý thế này chứ! A a a!”
“Tức chết mất thôi! Đồ chó!”
“......”
Tần Chấn Hải cau mày.
Tiểu tử này muốn làm gì?
“Thật cmn ngu ngốc!” Trần Hạo Bân lên tiếng.
Lưu Thế Kiệt khinh thường cười: “Thằng hề! Cảnh giới gì mà cũng dám lên làm đài chủ? Ngươi nghĩ mình là ta chắc?”
Bất quá phải nói, xét về trang bức, vẫn nên học cái tên Sở Vân Hiên này chút đỉnh.
Triệu Hoài Dương khinh khỉnh cười: “Hay cho một tên cuồng vọng Sở Vân Hiên! Được! Ta cũng đồng ý! Tần viện trưởng, ý ông thế nào?”
“À... cũng không phải không được.”
“Ha ha ha! Được! Vậy Sở Vân Hiên ngươi cứ ngồi đó mà nhận khiêu chiến! Vậy bây giờ, màn hình lớn sẽ ngẫu nhiên chọn người của đại học Thiên Dương ta lên khiêu chiến ngươi! Bắt đầu chọn!”
Triệu Hoài Dương khoanh tay.
Cái tên tiểu tử này......
Huyền Thể cảnh Lục Tinh, tưởng mình ghê gớm lắm chắc?
Cho dù có thắng được Thôi Hiểu Tinh của đại học Thiên Dương bọn hắn, thì có phải là do thực lực của ngươi thắng đâu?
Còn đòi làm đài chủ?
Ta chiều ngươi.
Màn hình lớn bắt đầu nhấp nháy.
Sở Vân Hiên vs Dương Múa.
Vừa thấy vậy, mọi người liền bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha! Còn tưởng là đài chủ? Chết cười mất, Dương Múa trực tiếp đánh ngươi gục tại chỗ thôi.”
“Mặc dù Dương Múa và Thôi Hiểu Tinh cùng là Huyền Thể cảnh Thất Tinh, nhưng Dương Múa có chút lợi hại hơn Thôi Hiểu Tinh, là song thuộc tính Thủy, Gió, ngươi đùa chắc?”
“Cái tên đài chủ này, trận đầu đã bị đánh xuống đài rồi, ha ha, cười chết mất.”
“......”
Đám người đều lộ vẻ giễu cợt.
“Sao vận khí kém vậy, chẳng lẽ không thể gặp được một tên Huyền Thể cảnh Lục Tinh trở xuống sao?”
Tần Chấn Hải nhíu mày.
Vừa lên làm đài chủ, trận đầu đã bị đánh xuống đài rồi à?
Thật là mất mặt đó.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Tiêu Thất Nguyệt cười nói.
Tần Chấn Hải ngơ ngác nhìn Tiêu Thất Nguyệt: “Hắn sẽ không nói cho ngươi...... Dương Múa trông cũng quen mắt đấy chứ?”
“Đúng rồi đó.” Tiêu Thất Nguyệt gật đầu.
Tần Chấn Hải: “......”
Dương Múa đi lên đài.
Triệu Hoài Dương thầm cười trong lòng.
Ngươi còn muốn làm đài chủ à?
Còn muốn đánh bại toàn bộ sinh viên đại học Thiên Dương bọn ta à?
Nực cười.
Nhưng mà......
“Vân Hiên ca ca......”
Dương Múa trực tiếp chạy về phía Sở Vân Hiên, cũng nhào vào lòng hắn.
“Ta cũng nhớ ngươi lắm...... Hu hu......”
Biểu cảm cười lạnh của Triệu Hoài Dương bỗng cứng đờ.
Đám người:???
Con mẹ nó?
Đám người lại lần nữa trừng lớn mắt.
Mẹ nó?
Không phải chứ?
Con mẹ nó!
Môi của Tần Chấn Hải giật giật.
Tuy không có âm thanh.
Nhưng mà cái hình miệng kia rõ ràng là......ngưu bức.
Ba......
Dương Múa nhón chân lên, hôn lên má Sở Vân Hiên một cái.
“Gặp được anh như vậy là đủ rồi.” Dương Múa nói.
Triệu Hoài Dương hoàn hồn: “Dương Múa, ngươi......”
Cùng lúc đó Dương Múa hô: “Ta chịu thua!”
Tiếp đó hắn nhảy xuống khỏi đài luận võ.
“Khụ khụ ——”
Triệu Hoài Dương ôm ngực lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Ông đây đời trước tạo nghiệp gì vậy chứ!
A a a!
“Đinh... Đánh bại đối thủ Huyền Thể cảnh Thất Tinh, nhận được phần thưởng 【Giá trị hệ thống +500000】.”
Sở Vân Hiên sau đó hô: “Tiếp theo!”
Tạch tạch tạch ——
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Sở Vân Hiên trên đài, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cho ta chọn người đi!” Triệu Hoài Dương giận dữ hét.
Màn hình lớn bắt đầu nhấp nháy.
Sở Vân Hiên vs Tiêu Vũ Phàm.
Tần Chấn Hải nhìn về phía Tiêu Thất Nguyệt: “Cái tên Tiêu Vũ Phàm này......”
Tiêu Thất Nguyệt cười gật gật đầu: “Cũng trông quen mắt.”
Tần Chấn Hải: “(ΩДΩ)”
Tiêu Vũ Phàm đi lên trên đài luận võ.
Đám người bắt đầu xôn xao.
“Cái tên Tiêu Vũ Phàm này chắc chắn không có khả năng như vậy nữa chứ? Nếu thật vậy thì cái tên Sở Vân Hiên này quá nghịch thiên rồi.”
“Tiêu Vũ Phàm, cũng là Huyền Thể cảnh Thất Tinh! Cùng với Dương Múa, Thôi Hiểu Tinh được xưng là tam đại chiến lực nữ sinh của lớp trung cấp, đối phó với Sở Vân Hiên chắc chắn không có vấn đề, ta chỉ sợ......”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tên Sở Vân Hiên đó đừng hòng nghịch thiên! A a a!!”
“Nữ thần của ta...... Ta mất hai nữ thần rồi, nữ thần Tiêu Vũ Phàm chắc chắn không thể nào nữa đâu...... Hu hu......”
“......”
Triệu Hoài Dương chỉ vào Tiêu Vũ Phàm, quát lên: “Tiêu Vũ Phàm! Ta không quan tâm tình hình của ngươi thế nào, nếu ngươi mà dám chịu thua! Ta khai trừ ngươi!”
Nghe vậy, mấy tên con trai kia thở phào nhẹ nhõm.
Lần này xem như chắc chắn không sao.
Tần Chấn Hải nhíu mày.
Lần này...... Lại có chuyện nữa rồi.
Bất quá cũng không sao.
Sở Vân Hiên xem như đã giúp bọn họ bắt được hai đối thủ mạnh của đại học Thiên Dương rồi.
Vậy cũng được rồi.
Tiêu Vũ Phàm hơi cắn môi.
“Không được!”
Mọi người thấy nàng cắn môi, bỗng cảm thấy bất ổn.
Tiêu Vũ Phàm trên người bao phủ một luồng hàn khí, nói một câu: “Vân Hiên ca ca!”
Răng rắc ——
Trái tim của bao nhiêu người bây giờ đã hoàn toàn tan nát.
Cái tên Sở Vân Hiên này, nghịch thiên thật mà!
Sở Vân Hiên nhìn Tiêu Vũ Phàm.
Tiêu Vũ Phàm tiếp tục nói: “Viện trưởng đã lên tiếng, ta chỉ có thể toàn lực nghiêm túc đối đãi thôi!”
“Cứ đến đi!” Sở Vân Hiên nói.
“Đến đây! Uống!”
Tiêu Vũ Phàm khẽ hô lên một tiếng.
Sau đó, nàng mang theo hàn khí, tung một quyền đánh thẳng về phía Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên lôi đình ngưng tụ quanh người.
Sau đó, hắn một quyền nghênh đón tiếp lấy.Phanh —— Hai quyền va chạm.Một giây sau...... Tiêu Vũ Phàm ôm bụng, một mặt “đau đớn” liên tục lui về sau.Sau đó quỳ một chân trên mặt đất.“Ngươi... Ngươi thật lợi hại...... Ta... Không phải là đối thủ của ngươi...... A, ta thua.”Triệu Hoài Dương:???Đám người:???Triệu Hoài Dương cơ thể liên tiếp lui về phía sau, may mắn có đạo sư đỡ lấy hắn.“Viện trưởng, ngài không sao chứ, viện trưởng!”Triệu Hoài Dương một mặt khổ cực: “Nghiệp chướng a! Ta nghiệp chướng a! A a a!!”Hai người các ngươi chạm tay một cái!Ngươi không phải là đối thủ!Hảo!Không có vấn đề!Lão tử tin còn không được sao?Ngươi mẹ nó một mặt thống khổ ôm bụng làm gì?Hắn Sở Vân Hiên đụng bụng của ngươi sao?A a a!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận