Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 697: trấn thủ một phương

Chương 697: Trấn thủ một phương
Sở Vân Hiên dành chút thời gian, dạy mọi người nhận biết rõ các loại phù triện, các loại hiệu quả. Đồng thời, nói cho bọn hắn những phù triện này có tác dụng chung là gì, phạm vi lớn bao nhiêu, lực lượng mạnh cỡ nào.
Điều này khiến mọi người có lòng tin rất lớn. Ban đầu, bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng nếu như chỉ có mỗi đội dạ ảnh của bọn họ thì làm sao mà thủ được. Hiện tại, khi biết được át chủ bài của Sở Vân Hiên, bọn họ cảm thấy, thật sự có khả năng. Chỉ cần đối phương không quá lợi hại, thì đúng là mỗi người đều là một siêu cường hỏa lực.
Sở Vân Hiên cùng Giang Ảnh đứng trên tường thành, nhìn về phía xa.
“Mấy năm nay, có ai chọc giận ngươi không? Hoặc là gây sự với người khác không?” Sở Vân Hiên hỏi.
“Không có.”
Gió nhẹ lay động mái tóc của Giang Ảnh.
Nàng nói: “Khi ngươi bị Tống Thư Hằng hãm hại vào Tội Ác Chi Đô ban đầu, tất cả mọi người đều rất mất mát và lo lắng, nhưng mọi người thật ra rất tin tưởng năng lực của ngươi, thực ra lo lắng hơn không phải ngươi ở Tội Ác Chi Đô sẽ xảy ra chuyện, mà là có khả năng ngươi sẽ rất lâu mới có thể rời khỏi Tội Ác Chi Đô.”
“Ba năm, thật sự cũng rất lâu.”
“Không lâu, đây chính là Tội Ác Chi Đô.” Giang Ảnh nói.
Sở Vân Hiên nhìn về phía nàng.
Giang Ảnh này, ba năm không gặp trở nên trầm ổn hơn một chút. Vẻ ngoài gần như vẫn là hình dáng trong trí nhớ, không có gì thay đổi. Càng xinh đẹp hơn.
“Nhìn cái gì...” Gương mặt xinh đẹp của Giang Ảnh có chút ửng hồng.
“Đợi lần đại chiến Nhân tộc này kết thúc, ta muốn cùng ngươi ba ngày không ra khỏi cửa.”
“Cút đi.” Giang Ảnh đá Sở Vân Hiên một cái.
Sau đó, Giang Ảnh nằm bò trên tường rào, nhìn ra bên ngoài một mảnh hỗn độn.
“Ngươi nói, còn phải đánh bao lâu nữa?”
Sở Vân Hiên nói: “Có lẽ sẽ không quá lâu, cũng có lẽ muốn rất lâu.”
“Phì, lời này của ngươi nói chẳng khác nào không nói.” Giang Ảnh liếc Sở Vân Hiên một cái.
Sở Vân Hiên đưa tay ôm eo thon của Giang Ảnh: “Thì xác thực nói không chính xác mà.”
Giang Ảnh tranh thủ thời gian quay đầu nhìn ra sau.
“Bỏ tay ra.” Nàng có vẻ ngượng ngùng nói.
“Sao thế? Chuyện hai ta là tình nhân đâu phải bí mật gì.”
“Ngươi làm thì làm đi, ngươi sờ cái gì thế.” Giang Ảnh vội đẩy tay của Sở Vân Hiên ra.
Ôm nàng không quan trọng. Nhưng lại cứ sờ tới sờ lui mông nàng. Cái này mà bị người khác thấy được, đơn giản là ngại chết đi được.
Sở Vân Hiên lộ ra một nụ cười xấu xa.
Cùng lúc đó. Hai bóng người đi đến Tân Nghi Thị. Một nam một nữ. Nam thì khiêng một chiếc máy quay phim lớn, nữ thì cầm một cái micro.
“Chào mọi người, tôi là phóng viên Bạch Sương, hiện tại tôi vừa đến khu chiến thứ tám ở Tân Nghi Thị này.”
“Thật đáng tiếc, chúng ta cũng không được nhìn thấy đội dạ ảnh ác chiến Anh Tư, cũng không được thấy hình ảnh Sở Vân Hiên, người hạng nhất Thiên Võ Đại Hội chém giết Yêu Thần Huyết Quân.”
“Nhưng, hiện tại chúng tôi nhận được tin tức, đội dạ ảnh toàn đội sẽ trấn thủ Tân Nghi Thị, mà tôi đặc biệt chạy đến Tân Nghi Thị này, chính là vì muốn để mọi người thấy được tình hình chiến đấu ở tuyến đầu.”
“Bởi vì có sự tồn tại của họ, có họ trấn thủ ở biên cương Nhân tộc chúng ta, mới có thể khiến Yêu tộc và Ma tộc không thể xâm nhập sâu vào lãnh thổ của chúng ta.”
“…”
Bạch Sương là một phóng viên. Độ nổi tiếng của cô ấy đặc biệt cao. Thật ra hai năm trước, cô chỉ là một phóng viên nhỏ vô danh. Nhưng bởi vì Nhân tộc cùng Yêu tộc, Ma tộc khai chiến. Cô đã dấn thân vào một số vị trí vô cùng nguy hiểm. Chiến trường thứ nhất, chiến trường thứ hai, chiến trường thứ ba. Cô đã phát trực tiếp cho mọi người những trận đại chiến tàn khốc đó. Rất nhiều lần cô đã cùng Tử Thần lướt qua nhau. Bởi vì loại hành động "trên mũi đao liếm máu" này, cô bắt đầu nổi tiếng. Các buổi phát sóng trực tiếp của cô có nhiệt độ cực kỳ cao. Cô từ trước đến nay đều ở những chiến trường tương đối quan trọng. Với khu chiến thứ tám, cô chưa bao giờ tới. Hơn nữa, nơi này lại quá xa. Về độ đặc sắc, chắc chắn bên này không thể so được với những nơi khác. Nhưng hai ngày này tin tức lại bùng nổ trên mạng. Khu chiến Tân Nghi Thị của khu chiến thứ tám gần như toàn quân bị tiêu diệt. Đội dạ ảnh ác chiến. Sở Vân Hiên trở về, chém giết Yêu Thần Huyết Quân. Hiện tại, đội dạ ảnh độc thân chiến đấu, trấn thủ khu chiến Tân Nghi Thị của khu chiến thứ tám. Những tin tức này đều oanh tạc cả mạng lưới. Không cần nói cũng biết, việc Sở Vân Hiên trở về, chém giết Yêu Thần, cũng đủ làm rung động lòng người. Sở Vân Hiên, bản thân đã là một người có nhiệt độ rất lớn trên internet từ trước đó. Đột nhiên biến mất ba năm, lại một lần nữa trở về, trực tiếp chém giết Yêu Thần, thật sự khiến người ta rung động. Chuyện khiến lòng người phấn chấn như vậy, mọi người rất muốn được tận mắt chứng kiến.
Mưa bình luận:
“Sương Tả trâu bò! Cầu Sương Tả phỏng vấn Sở Vân Hiên đi.”
“Tôi nghe nói quân phòng thủ ở khu chiến Tân Nghi Thị này đều chết hết, chỉ còn lại có đội dạ ảnh, chỉ có một đội dạ ảnh trấn thủ khu chiến Tân Nghi Thị, thật là quá khó khăn.”
“Đội dạ ảnh cộng lại cũng chỉ có mười người thôi thì phải? Làm sao mà thủ được chứ? Mấu chốt là cảnh giới của họ bây giờ vẫn chưa hoàn toàn quật khởi, chỉ có một Sở Vân Hiên, Sở Vân Hiên xác thực rất lợi hại, thế nhưng… hắn có thể phải đối mặt với vô số yêu thú đó.”
“…”
Bạch Sương nói: “Nói thật, tôi cũng rất hưng phấn, rất kích động, cũng rất hồi hộp, thật ra từ rất sớm tôi đã muốn đến đây, bởi vì thật ra rất sớm trước đó tôi đã chú ý đến đội dạ ảnh, dù sao các thành viên đội dạ ảnh đều là người rất nổi tiếng mà, Thượng Quan Vũ cũng là một thành viên của đội dạ ảnh.”
“Nhưng, có rất nhiều chuyện tôi muốn giải quyết, cho nên vẫn trì hoãn đến bây giờ.”
Sau đó Bạch Sương nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta đi xem bọn họ bây giờ đang làm gì.”
Sau đó, Bạch Sương đi về phía trước. Thợ quay phim giơ máy quay phim theo sau.
Sưu ——
Lúc này, một bóng người lấp lóe đến trước mặt của họ.
“Bên này rất nguy hiểm, mau chóng rời đi.” Người đến chính là Vưu Khiêm Nhân.
“Xin hỏi anh là Vưu Khiêm Nhân phải không?”
“Ờm…” Vưu Khiêm Nhân gật gật đầu.
“Chào anh chào anh, tôi là phóng viên Bạch Sương, muốn phỏng vấn anh một chút có được không?”
“Ờ, được thôi.” Vưu Khiêm Nhân gật đầu.
Phóng viên chiến trường là một nghề nghiệp cần thiết. Thời đại này chưa bao giờ là thời đại hòa bình. Có lẽ cũng cần người để mọi người biết tình hình chân thật hiện tại. Cũng cần người mang tin tức chiến thắng của bọn họ, thậm chí là cả video đi truyền bá, làm phấn chấn lòng người.
“Nghe nói trước kia anh một quyền phế đi Yêu Thần Huyết Quân phối lữ, lúc đó chúng tôi đều rất kinh ngạc.”
Vưu Khiêm Nhân gãi đầu một cái: “Cũng được.”
“Mấu chốt là lúc đó anh vẫn là Thần Hoàng cảnh.”
Vưu Khiêm Nhân nói: “Hiện tại tôi cũng là Thần Hoàng cảnh, vẫn chưa tấn cấp lên Thiên Đạo cảnh đâu.”
“Cái này…” Bạch Sương không nhịn được lộ ra vẻ rung động.
Còn chưa tấn cấp lên Thiên Đạo cảnh sao? Đúng vậy! Tuổi của anh ấy quả thật không lớn. Toàn bộ đội dạ ảnh đều là một thế hệ trẻ tuổi. Hiện tại là Thần Hoàng cảnh cũng hoàn toàn hợp tình hợp lý. Chỉ là… Thần Hoàng cảnh trấn thủ một phương. Nghĩ thôi cũng có chút kinh hãi rồi.
“Tuy vậy, cô đừng thấy tôi Thần Hoàng cảnh mà coi thường, đánh nhau với nữ nhân thì tôi có một bộ đó.”
Bạch Sương: “…”
Lời này trực tiếp làm cô ấy lơ ngơ. Trước mặt anh cũng là phụ nữ mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận