Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 896: giả! Tất cả đều là giả!

Chương 896: Giả! Tất cả đều là giả!
Sở Vân Hiên hiện tại thật đúng là rất khó xử lý. Nếu đã biết cái Hỗn Nguyên thạch này đang ở trong tay người nào đó của phủ Mưa Bụi này. Như vậy, muốn có được Hỗn Nguyên thạch, cũng chỉ có hai phương pháp. Trộm cướp. Đổi? Bàn điều kiện? Sở Vân Hiên cũng không có tư cách này. Trên người hắn đồ tốt xác thực không ít, nhưng đó là ở Lam Tinh là đồ tốt. Đến nơi này, thật không nhất định tính là cái gì đồ tốt. Thiên tinh? Pháp tắc? Loại vật này làm sao có thể lấy ra được chứ. Ở thế giới này, hiện tại Sở Vân Hiên thậm chí cũng không dám xuất ra thanh thiên tinh kiếm này. Bởi vì hắn hoàn toàn không biết thế giới này hiểu rõ về thanh kiếm này như thế nào. Sở Vân Hiên chỉ biết là, pháp tắc ở thế giới này cũng là tồn tại chí cao vô thượng. Mà thanh kiếm này, vậy mà dùng pháp tắc làm lực lượng chi hạch. Liền đại biểu thanh kiếm này ở thế giới này, cho dù là cái gọi là cửu trọng thiên, cũng là chí cao vô thượng. Cho nên, đối với Sở Vân Hiên mà nói, chỉ có thể là trộm hoặc là đoạt. Đoạt hiển nhiên là không hợp lý. Vậy chỉ có thể trộm. May mà, hắn có thuộc tính Ám. Trộm đồ vẫn còn có chút ưu thế. Chính là trước mắt cần xác định một chút cái Hỗn Nguyên thạch này rốt cuộc ở đâu trong phủ Mưa Bụi này. Cái này thật xấu hổ a. Vốn cho rằng là một nhiệm vụ rất đơn giản. Nhưng mà cái Hỗn Nguyên thạch này ở trong tay người khác, vậy thì không đơn giản. Diệp Tiêu này cũng coi là trúng mánh có cơ duyên này a. Hắn gặp được hắn Sở Vân Hiên, kỳ thật chính là một loại cơ duyên. Sau đó lại vừa vặn phát động dạng này một cái hệ thống cùng nhiệm vụ như vậy.
"Hôm nay cứ bỏ qua thôi." Sở Vân Hiên nhìn phủ Mưa Bụi trước mắt trầm ngâm một tiếng. Đêm mai lại tính. Bởi vì hôm nay mặt trăng thật sự quá sáng. Mà lại, Sở Vân Hiên đã đứng trước phủ Mưa Bụi này rất lâu. Khó tránh khỏi lo lắng có người chú ý đến. Sở Vân Hiên sau đó liền rời đi.......
Một bên khác. Diệp Hải ở trong phòng của mình. Hắn nhìn viên ngọc cổ kính trong tay. “Mẹ nó, cái thanh kiếm của Tần Tuấn Kiệt sao so với của ta tốt hơn thế này?” Vẻ mặt Diệp Hải có chút không vui. Thanh kiếm rỉ sét của Tần Tuấn Kiệt so với cái ngọc cổ kính này của hắn tốt, liền có nghĩa là, dù hắn có mong đợi thế nào, cái ngọc cổ kính này đều khó có khả năng là Linh khí đặc biệt cường đại đúng không? Bất quá trước đừng nghĩ những điều đó, xem trước một chút cái ngọc cổ kính mà hắn mua được với giá 100.000 linh thạch, đến cùng có cái gì hay. Hắn tin tưởng, cái Sở Vân Hiên này cũng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi về cái ngọc cổ kính này. Quan trọng nhất là, cái Sở Vân Hiên này đi dạo ở chợ đen lâu như vậy, hắn vẫn luôn không dừng bước chân, chỉ duy nhất khi đến trước ngọc cổ kính này mới dừng lại đồng thời hỏi thăm. Hắn có lý do để tin, cái ngọc cổ kính này chắc chắn có gì đó. Sau đó Diệp Hải không ngừng mà dò xét cái ngọc cổ kính này. “Kì lạ, có phải cần phải dùng phương thức nào mới có thể kích hoạt được lực lượng không?” Diệp Hải nhíu mày. Phương pháp gì đều đã thử qua. “Thử như vậy xem sao?” Sau đó Diệp Hải cắn một vết thương trên ngón tay mình. Rồi hắn nhỏ máu của mình lên ngọc cổ kính. Vẫn là không có chút phản ứng nào. “Chẳng lẽ là, ta còn cần phải đi tìm Sở Vân Hiên, hỏi hắn phải làm thế nào ư? Sao hắn lại nói cho ta chứ?” Diệp Hải cau mày. Nếu không biết ngọc cổ kính này rốt cuộc là cái gì, vậy xem ra trước mắt, nó chỉ là phế phẩm. Diệp Hải tùy ý hơi dùng sức bóp. Rắc —— Tức thì, cái ngọc cổ kính kia ngay trong tay hắn, một bộ phận trực tiếp bị bóp thành bột phấn.
Diệp Hải: ???
“Ngọa Tào ngươi sao?” Cả người hắn đứng dậy, ngây ngốc cả người. Hắn chỉ hơi bóp một chút, ngọc cổ kính này trực tiếp biến thành bột phấn? Không đúng không đúng! Diệp Hải cả người có chút mộng! “Cái này nó sao lại là một cái gương bình thường vậy?” Lùi 10.000 bước mà nói, thì coi như là một cái ngọc cổ kính có tuổi, thì cũng chỉ là một cái gương thôi! Đây không phải một kiện ngọc có được linh lực hoặc lực lượng đặc thù gì! Cái gương này, cùng giới Võ Đạo chẳng liên quan gì!! Vì sao nói như vậy! Phàm là đây là một cái ngọc cổ kính thật sự liên quan đến giới Võ Đạo, thì hắn không thể nào bóp nát được. Thậm chí hắn còn chưa vận dụng linh lực, chỉ là vì cảnh giới cao, khí lực của hắn lớn hơn người khác, mà lại hắn cũng đâu có dùng nhiều lực gì, liền trực tiếp nghiền nát nó thành bột phấn rồi. Có nghĩa là, đây chỉ là một cái gương bình thường! Lùi 10.000 bước nói, nếu cái ngọc cổ kính này là Linh khí, dù cho không có linh lực, thì chất liệu của nó cũng tuyệt đối không phải là cái mà hắn tùy tiện không dùng linh lực có thể bóp nát được. Nếu không vận linh lực, lại không dùng nhiều sức mà vẫn có thể bóp nát, thì chỉ có thể nói rõ đây không phải đồ của giới Võ Đạo. Nếu nó đã từng có linh lực, thì chất liệu của nó sẽ khác rồi. “Hỗn trướng!” Vừa nghĩ tới 100.000 linh thạch của mình đổi lấy một cái gương bình thường. Tâm trạng Diệp Hải có chút sụp đổ. “Sở Vân Hiên! Sở Vân Hiên!” Diệp Hải gắt gao nắm chặt nắm đấm. Nhưng mà, cái Sở Vân Hiên này lúc đó hỏi cái gì vậy? Chẳng lẽ, là do hắn Diệp Hải nghĩ nhiều? Cái Sở Vân Hiên này thật sự là một tên phế vật? Thế nhưng, nếu ngươi thật sự là phế vật, ngươi không có sức mạnh gì, vậy ngươi trêu chọc Tần gia làm gì, làm sao dám nghênh ngang đến nhà Diệp Gia ta? Trừ khi hắn giả bộ. Nhưng hiện tại xem ra, dường như hắn thật là đang giả bộ!
Phanh phanh phanh —— Cửa phòng của hắn bị gõ không ngừng. “Ai vậy?” Diệp Hải tranh thủ thời gian hỏi một câu. “Diệp Huynh, là ta, là ta.” Thanh âm Tần Tuấn Kiệt truyền đến. Diệp Hải mở cửa. Mặt Tần Tuấn Kiệt cực kỳ khó coi. “Diệp Huynh, ta bị lừa rồi.” Tần Tuấn Kiệt nói. “Hả? Cái thanh kiếm kia?” “Xì, cái thứ đó chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, han gỉ, về sau ta về nhà, lão tử chỉ bẻ nhẹ một chút, thì cái kiếm đó gãy luôn, nếu thanh kiếm đó mà là một Linh khí, thì không thể nào bị bẻ gãy dễ dàng được.” Diệp Hải: “......” Không biết vì sao, giờ khắc này trong lòng hắn cảm thấy khá hơn một chút. Hắn mất 100.000 linh thạch, còn cái Tần Tuấn Kiệt này thì mất tận 150.000. Nhưng mà...... “Cái Sở Vân Hiên đó cố ý, hắn hại chúng ta.” Diệp Hải ánh mắt ngưng lại nói. “Ngươi cũng vậy?” Diệp Hải mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay toàn bột phấn của cái ngọc cổ kính. Tần Tuấn Kiệt giận không kềm được: “Như vậy đi, hắn hiện giờ đang ở Diệp Gia nhà ngươi, trực tiếp dẫn người giết hắn đi! Ta hiện tại nhất định phải giết hắn! Giết hắn a!!” Diệp Hải nhíu mày. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy cái Sở Vân Hiên này chẳng có bản lãnh gì. Trước kia hắn đã nghĩ nhiều quá. Nhưng nghĩ lại. Sao hắn lại dám hố bọn hắn nhiều đến như vậy? Vậy hắn lại làm sao biết được có thể gài bẫy bọn hắn? Bọn hắn thật sự dễ lừa đến vậy sao? “Không được, dù sao hắn đang ở Diệp Gia nhà ta, ít nhất Diệp Tiêu cũng là người Diệp Gia, bạn của Diệp Tiêu đến nhà Diệp Gia làm khách, lại bị người nhà Diệp Gia giết? Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, thì Diệp Gia chúng ta còn mặt mũi nào nữa chứ?” Diệp Hải vẫn còn tương đối tỉnh táo. Chuyện này, ít nhất trên danh nghĩa, nhà Diệp Gia hắn không thể ra tay. Cho dù trong lòng hiện tại hắn cực kỳ hận Sở Vân Hiên. “Vậy ta làm! Ta đi giết!” Tần Tuấn Kiệt giận không kềm được nói. “Ngươi có thể là đối thủ của hắn sao?” Diệp Hải nói. Tần Tuấn Kiệt bình tĩnh lại. “Cỏ!” Hắn bùng nổ cơn giận hét lớn. “Ta nhất định sẽ không tha cho hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận