Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 383: Bị câu vểnh lên miệng

Chương 383: Bị lừa lên bờ
Sở Vân Hiên cảm giác cái hệ thống này có chút hay ho. Chắc không phải là dạng hệ thống gà mờ nào đó. Sau đó, Sở Vân Hiên kiểm tra một hồi.
【Tối cường lựa chọn hệ thống】: Túc chủ bên cạnh phát sinh một vài chuyện, sẽ ngẫu nhiên phát động hiệu quả hệ thống, sẽ tiến hành một lần lựa chọn, tương ứng lựa chọn có thể đạt được phần thưởng khác biệt. Hệ thống còn thời gian: 6 thiên 23 giờ 59 phút 59 giây.
“Lựa chọn......”
Sở Vân Hiên vuốt cằm.
Chỉ nhìn vào giới thiệu này, đại khái có thể hiểu được chút ít.
Nhưng mà, cũng không phải đặc biệt rõ ràng. Cụ thể, vẫn là chờ hệ thống kích hoạt sau hãy nói vậy.
Sở Vân Hiên sau đó bắt đầu tu luyện.
Sáng sớm hôm sau. Sở Vân Hiên liền đi ra ngoài. Vốn là, hắn cũng không cần thiết phải ra cửa. Chủ yếu là để mở cái tối cường lựa chọn hệ thống này, hắn không ra khỏi cửa, sao có thể gặp phải sự tình ngẫu nhiên phát động hiệu quả hệ thống được?
Sở Vân Hiên cứ như vậy đi ở trên đường.
Mà Tịch Thần Quang tìm được người phụ nữ kia, nàng giờ này khắc này đang ngồi trong một quán cà phê bên đường uống cà phê. Quán cà phê có một cửa sổ sát đất. Qua lớp kính có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài. Người phụ nữ khuấy động cà phê, nhìn Sở Vân Hiên đi ngang qua bên ngoài.
"Mỹ nữ, một mình thôi sao?" Một anh chàng đẹp trai đi tới bắt chuyện.
"Ừm, một mình."
"Vậy tôi có thể ngồi đối diện với cô không?" Đinh Vân Thanh cười hỏi.
"Được chứ."
"Cảm ơn."
Đinh Vân Thanh tiếp đó ngồi xuống đối diện nàng.
"Ôi chao! Giang Đô này thật là không uổng công mà!" Mỹ nữ thật sự là quá nhiều! Cô gái này, cho hắn cảm giác không thể nắm bắt được. Nhưng mà, thực sự là rất xinh đẹp, thấy rồi hắn không thể giả vờ không nhìn thấy được! Thân là một người đàn ông, hắn vẫn là lấy dũng khí đến bắt chuyện.
"Phục vụ, hóa đơn của cô gái này tính cho tôi." Đinh Vân Thanh gọi lớn.
Phục vụ viên ra dấu “ok”.
"Vậy thì cảm ơn."
Đinh Vân Thanh cười nói: "Ha ha ha, vậy nha, mỹ nữ đến đây làm gì?"
"À, nhắc mới nhớ, tôi còn có việc, anh cứ từ từ uống nhé, tạm biệt."
Nói xong người phụ nữ liền đứng dậy rời đi.
"Ê...... Ê?"
Đinh Vân Thanh ngơ ngác ngồi tại chỗ. Không phải chứ, vừa mới mua cà phê cho cô xong, cô đã đi rồi? Má ơi! Không thể chơi kiểu đó chứ.
Sở Vân Hiên đi trên đường tìm cơ hội.
Còn Tô Phỉ thì đi theo phía sau, không quá gần. Nàng biết Sở Vân Hiên là võ giả, cho nên cũng không đi quá sát.
"Cái tên Tịch Thần Quang này, ít nhất ngươi cũng phải nghĩ ra cho ta một kế hoạch tiếp cận hắn chứ, toàn là để ta tự nghĩ?" Tô Phỉ lầm bầm một tiếng.
Sở Vân Hiên này, nàng đã điều tra qua. Cũng có thể xem là đào hoa vô số. Đối với một chút kiểu ngẫu nhiên gặp gỡ bình thường, hẳn là sẽ sinh ra một chút nghi ngờ. Cho nên, nàng phải nghĩ cách để làm ra một vụ ngẫu nhiên gặp gỡ đặc biệt hơn.
"Hừm hừm?" Tô Phỉ đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng. "Kế này không tệ."
Sau đó nàng liền rời đi, không vội tiếp cận Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên đi đến một đoạn đường có ít người và xe cộ qua lại.
"Mẹ nó! Một cái nhiệm vụ cũng không phát động được hả? Rốt cuộc như thế nào mới có thể phát động nhiệm vụ đây?"
Tối cường lựa chọn hệ thống, thì phải là kích hoạt nhiệm vụ trước đã, sau đó mới tiến hành lựa chọn được chứ. Bây giờ, đến điều kiện cần cũng không phát động được, thì làm cái gì?
“Ôi……” Ngay lúc Sở Vân Hiên đang ngơ ngác, một tiếng kêu rên truyền đến. Sở Vân Hiên quay mắt nhìn qua. Chỉ thấy một ông lão đang nằm trên mặt đất kêu thảm thiết. Mà trước mặt ông lão, dừng lại một chiếc xe.
"Không phải... Ta thao!" Đinh Vân Thanh từ trên xe bước xuống. Mẹ nó! Sao hôm nay hắn xui xẻo vậy!
"Tôi nói ông già, ông mẹ nó có ý gì?" Đinh Vân Thanh ngơ ngác hỏi.
Ông lão chỉ vào Đinh Vân Thanh, nói: "Ngươi đụng vào người rồi còn hỏi ta có ý gì? Nhanh bồi thường tiền! Hôm nay không có mấy trăm ngàn thì đừng hòng đi."
"Không phải..." Đinh Vân Thanh nhìn xung quanh.
"Tôi không đụng vào ông mà, mẹ nó! Người giả đụng hả? Cái này có phải người giả đụng không?" Hắn là người của gia tộc ẩn thế võ giả. Bình thường không sinh sống trong đô thị. Có một số chuyện tuy hiểu, nhưng không rõ tường tận!
Trong khoảnh khắc, hắn dường như đã hiểu, đây chính là người giả đụng trong truyền thuyết!
Vấn đề là, hắn chắc chắn là mình không đụng vào người. Nhưng hắn bình thường có xem video. Chuyện này rất phiền phức. Xe hắn cũng không có camera hành trình. Bên cạnh cũng không có camera giám sát gì. Cỏ! Vậy phải làm sao đây?
"Cái gì người giả đụng? Ngươi đụng ta, bồi thường tiền." Lão đầu nằm tại chỗ nói.
"Mẹ kiếp!" Đinh Vân Thanh nghiến răng. Thôi được rồi. Bồi thường tiền thì bồi thường vậy. Nếu không thì chắc có cả đống chuyện phiền phức. Giả như mà đưa ông ta đi bệnh viện, thì chắc tốn thời gian, tiền bạc và còn phiền phức.
Lúc này, một nữ sinh xinh đẹp đi ngang qua bên cạnh. Nàng nhìn tình cảnh trước mắt, dường như hiểu ra điều gì. Sau đó nàng ném xuống đường một trăm tệ.
“Ai, bác ơi, ở cạnh bác có một trăm tệ này, có phải của bác rơi không?” Nữ sinh chỉ vào mặt đất hỏi.
Ông lão nghe vậy, lập tức đứng lên, vội vàng nhặt một trăm tệ dưới đất lên.
"Đúng đúng đúng, là của ta là của ta, ta đánh rơi." Ông lão vội vàng nói.
Nữ sinh sau đó nói: "Bác à, không phải bác vừa mới nói bị anh kia đụng sao? Sao... bác đứng lên nhanh như vậy, còn bước đi nhìn vào phía trước nữa chứ... Cũng không có bị gì mà."
Ông lão sững sờ!
"Đồ con gái quê mùa từ đâu đến!" Ông ta tức giận mắng cô gái, thậm chí còn định tiến lên đánh cô một quyền. Nhìn bộ dạng rất hung hăng. Sau đó ông lão dừng lại: “Thật là xui xẻo, nhóc con, coi như hôm nay mày may mắn.” Nói xong, ông lão cũng tức tối bỏ đi.
Cô gái chuẩn bị rời đi.
"Ê ê ê, cô gái." Đinh Vân Thanh nhanh chóng gọi một tiếng.
"Cái đó... Cô chờ một chút." Đinh Vân Thanh từ trong ví lấy ra hai trăm tệ đưa tới.
"Cái này cho cô."
Nữ sinh xua tay: "Không cần đâu, với lại tôi vừa ném xuống đường có một trăm tệ thôi mà."
"Cô nghe tôi nói, nếu không có sự giúp đỡ của cô, thì hai trăm tệ này của tôi chắc gì đã giải quyết được chuyện này, cô cầm lấy đi."
"Cái này... Vậy thôi tôi xin phép nhận nha."
Đinh Vân Thanh cười nói: “Ha ha ha, không có gì, mỹ nữ, thêm bạn bè nhé, cảm giác chúng ta rất có duyên phận, lát nữa tôi mời cô ăn cơm.”
"À...... Haha, được thôi." Sau đó bọn họ kết bạn.
Cô gái có vẻ ngoài xinh xắn. Hơn nữa, trong mắt Đinh Vân Thanh, đây chính là khởi đầu của duyên phận. Hắn đối với cô gái này có hảo cảm. Mỹ nữ đỉnh cao, hắn không dám mơ. Loại mỹ nữ do duyên phận này, cũng coi như không tệ.
“Vậy tôi đi trước nha.” Sau đó, Đinh Vân Thanh lái xe rời đi. Định vị chỗ đó, đến lúc đó mời mỹ nữ đi ăn cơm, mở ra mối duyên.
Sở Vân Hiên ở cách đó không xa thu hết tất cả vào mắt. Sau đó......
Khi Đinh Vân Thanh vừa đi, ngay chỗ giao lộ đó, ông lão kia và cô gái giúp Đinh Vân Thanh cùng nhau đi ra.
"Người ta vừa đi, ngươi đã đi ra làm gì? Lớp trang điểm trôi hết rồi kìa, ta lại trang điểm cho ông." Người phụ nữ lại trang điểm cho ông lão.
Ông lão cười cười, nói: "Lát nữa làm lại vậy nữa, lần sau cô thả hai trăm tệ nhé."
"Được được được." Người phụ nữ cười đáp ứng.
Sở Vân Hiên: “......”
"Đinh... Chúc mừng ngươi đã phát động nhiệm vụ, trước mắt ngươi có hai lựa chọn dưới đây."
"Lựa chọn một: Chuyện không liên quan đến mình thì cứ kệ, phần thưởng: Sức mạnh vĩnh cửu +1%."
"Lựa chọn hai: Vạch trần bọn chúng, phần thưởng: Toàn bộ thuộc tính cường độ tăng 1%."
"Lựa chọn ba: Vạch trần và giải cứu thằng ngốc Đinh Vân Thanh, phần thưởng: Cảnh giới tăng Nhất Tinh."
Sở Vân Hiên: “......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận