Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 526: Tu La?

Chương 526: Tu La?
Sở Vân Hiên cắn răng. Không phải nói hắn sợ trước mắt một màn này. Hay thật. Có thể xác thực là sợ. Hắn mặc dù đã giết người, giết qua yêu thú. Nhưng mà hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một màn nào khiến người ta chấn động nội tâm đến vậy. Sợ hãi. Một loại bản năng đến từ nội tâm con người. Còn có mùi máu tươi trong không khí. Còn có, cái khí tức túc sát kia. Khí tức này, cứ âm thầm ảnh hưởng đến tâm trí của Sở Vân Hiên.
"Đây rốt cuộc là muốn làm gì?"
Sở Vân Hiên cau mày. Chẳng lẽ muốn dùng kiểu đả kích thị giác này, lại thêm cái thứ túc sát trong không khí để ảnh hưởng tâm trí của hắn sao? Hắn cũng không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu. Sở Vân Hiên hướng phía trước đi đến.
Kẽo kẹt kẽo kẹt...
Cái cửa lớn của tòa thành trước mặt chậm rãi mở ra. Trong khoảnh khắc mở ra. Thi thể chất đống như núi bên trong thành đổ ra. Mùi máu tươi. Dù cho Sở Vân Hiên thấy cảnh này, thật ra vẫn có sự bài xích sinh lý rất lớn.
"Muốn đi vào sao?"
Sở Vân Hiên nhíu nhíu mày. Sau đó hắn thôi động lực lượng không gian, muốn lướt qua cái núi thi thể trước mắt. Lại phát hiện mình căn bản không thể thôi động linh lực. Ép buộc sao! Ý là, hắn muốn bò qua cái núi thi thể này sao?
"Vậy đến thôi."
Sở Vân Hiên sau đó đạp núi thi thể bò lên. Sau đó tung người nhảy lên nhảy xuống. Trên đường phố, đâu đâu cũng là thi thể. Trên nhà, cũng treo đầy thi thể. Chân tay cụt thì lại càng có thể thấy khắp nơi. Sở Vân Hiên thở ra một hơi. Hắn không biết chủ nhân di chỉ này để hắn nhìn thấy những cảnh này có ý nghĩa gì. Chỉ là muốn phá hủy tâm trí của hắn sao. Nhưng, Sở Vân Hiên vẫn thực sự không sợ. Vừa rồi xác thực có chút không nhịn được. Bất quá bây giờ, Sở Vân Hiên đã hoàn toàn phòng bị. Lúc trước, thật sự hắn đã bị khống chế tâm trí một cách vô tri vô giác. Nhưng bây giờ, hắn càng thêm cảnh giác. Sở Vân Hiên đi trên đường phố. Đột nhiên, lông mày Sở Vân Hiên bỗng nhiên nhíu lại. Dưới làn sương trắng, xa xa trên một mái nhà có một bóng người đang ngồi. Sở Vân Hiên chau mày.
"Này, tiểu tử."
Thân ảnh kia lên tiếng. Sở Vân Hiên đi tới.
Vụt ——
Sau đó, hắn nhảy xuống. Là một nam tử có vẻ ngoài hơn 30 tuổi, rất có phong vị, cũng rất đẹp trai. Sở Vân Hiên không biết người này là ai. Chủ nhân di chỉ này? Vậy chẳng phải là có chút qua loa rồi sao? Thật ra bọn họ đến bây giờ cũng không trải qua cái gì cả. Chỉ là một chút vong hồn, tiếp đó chính là thôn. Lại tiếp đó chính là nhiều thi thể trước mắt như vậy.
"Cũng tạm, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có người đi vào rồi, ngược lại cũng tính miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn."
Nghe vậy, Sở Vân Hiên trên cơ bản nhận định hắn chính là chủ nhân di chỉ này.
"Tựa hồ khảo nghiệm của tiền bối có chút quá đơn giản." Sở Vân Hiên nói.
"A? Ngươi nói ngươi nhìn thấy những thứ này sao?"
Sở Vân Hiên gật gật đầu. Nam tử khoát tay chặn lại, sau đó ngồi xuống trên một tảng đá bên cạnh, nói: "Khảo nghiệm cái gì chứ, nhàm chán nhất, không có ý nghĩa."
"Vậy phía trước cái kia..."
"Ừ, đại khái là xem thực lực của ngươi, trong lòng có chút hiểu rõ là tốt."
"Vậy trong thôn và những cái trước mắt này thì sao?" Sở Vân Hiên tò mò hỏi.
"Cũng là đại khái nhìn một chút, bất quá tất cả những cái ngươi đang thấy trước mắt đây, thì đúng là thật đấy."
Sở Vân Hiên nhíu nhíu mày.
"Hình ảnh là thật." Nam tử cười nói.
"Được thôi." Sở Vân Hiên gật đầu, sau đó hỏi: "Bạn bè ta đâu?"
"Cô nương xinh đẹp kia sao?"
Sở Vân Hiên gật đầu.
"Một bên kia đấy, An Tâm, một lát bản tôn sẽ giúp ngươi."
Sở Vân Hiên nhíu mày. Không hiểu rõ ý của hắn.
"Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, ngươi phải sống sót, không sống nổi, vậy thì không còn cách nào."
Sở Vân Hiên nhún vai.
"Nói chính sự đi, những gì ngươi đã trải qua, bản tôn chỉ muốn xem ngươi có tư cách chịu đựng được sức mạnh này không, xem ra vẫn được."
"Vậy bạn bè ta không mạnh bằng ta sao?"
"Nàng sao? Khó nói, ít nhất trước mắt ngươi xem như hợp cách."
"Mời ngài nói." Sở Vân Hiên nói.
"Kế tiếp ngươi sẽ tiếp nhận cỗ lực lượng này, đối với tâm cảnh của ngươi sẽ có ảnh hưởng rất lớn, chịu nổi thì không có vấn đề, không chịu nổi, vậy thì chết."
Sở Vân Hiên cau mày nói: "Vậy nếu vãn bối không cần thì sao?"
"Không cần?" Nam tử cười cười: "Vậy thì không được, cái tàn hồn này đợi ở đây lâu lắm rồi, mệt chết đi được, thật không dễ dàng mới chờ được người, ngươi phải."
Nói xong, hắn trong nháy mắt đã lóe đến trước mặt Sở Vân Hiên. Không cho Sở Vân Hiên một chút thời gian phản ứng. Trực tiếp nắm cổ Sở Vân Hiên, xách Sở Vân Hiên lên. Sau đó, một cỗ sức mạnh mà Sở Vân Hiên chưa từng cảm nhận, thậm chí là sức mạnh khiến linh hồn run rẩy, trực tiếp bạo phát từ trên người nam tử, sau đó bao trùm cả Sở Vân Hiên và hắn vào nhau. Một lát sau. Nam tử ném Sở Vân Hiên sang một bên, hắn ngồi cách đó không xa xem xét tình hình. Sở Vân Hiên quỳ trên mặt đất. Hai mắt đỏ ngầu. Cả người gân xanh nổi lên. Trông vô cùng thống khổ.
"A ——"
Tiếng rống giận dữ phát ra từ miệng Sở Vân Hiên. Tay hắn, nắm chặt vào đất cát. Thậm chí móng tay đã cắm vào thịt mà không hề hay biết. Bởi vì lúc này đây, Sở Vân Hiên đang khó chịu trong lòng, là ở linh hồn. Cả người hắn đã tiến vào một không gian rất đặc thù. Hắn rất giày vò, rất tan nát.
"Ngàn vạn lần phải thành công đấy, tàn hồn này của bản tôn không trụ được bao lâu nữa đâu." Nam tử nhìn Sở Vân Hiên trước mắt trầm ngâm.
"Ngược lại cũng rất hợp với kẻ si tình như ngươi."
Thời gian chậm rãi trôi qua. Sở Vân Hiên mồ hôi đầm đìa, thống khổ quỳ ở đó.
"Cũng không tệ." Nam tử nhìn Sở Vân Hiên. Hắn vậy mà chống đỡ qua được. Đại biểu cho ít nhất hắn vẫn còn sống. Nếu không, hắn có thể đã chết trên con đường này, hoặc là bị cỗ lực lượng này phản phệ mà chết. Hoặc là, hắn đã không chịu đựng được, tự kết liễu rồi.
"Hô ——" Sở Vân Hiên nằm trên mặt đất thở dốc từng ngụm từng ngụm. Kiểu hành hạ này, giữa đường hắn đã mấy lần nghĩ, hay là mình chết quách cho xong đi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chống qua được. Nam tử tung người nhảy lên, chậm rãi đi tới: "Không tệ."
Sở Vân Hiên mở mắt, không còn chút sức lực nào. Bất quá, nam tử phóng ra một cỗ lực lượng về phía Sở Vân Hiên. Sở Vân Hiên cũng coi như đã hồi phục không ít.
"Chúc mừng, từ nay về sau, ngươi sẽ có được sức mạnh mạnh nhất thế gian này, không, nói đúng hơn là sức mạnh siêu thoát thế gian này, có thể nói cơ hồ là độc nhất vô nhị đấy."
"Ách..." Sở Vân Hiên trở mình, bò dậy.
"Sức mạnh gì?" Sở Vân Hiên cau mày hỏi. Trước mắt hắn không cảm nhận được mình có được sức mạnh đặc thù gì. Thế mà nam tử này lại thổi phồng như rất ghê gớm. Cái gì mà sức mạnh siêu thoát thế gian này, còn có thể nói là độc nhất vô nhị? Là cái thứ quái gì vậy? Anh bạn này đang làm đa cấp à? Coi như hắn nói vậy, Sở Vân Hiên cũng có thể không hiểu.
"Sức mạnh gì?" Sở Vân Hiên cau mày hỏi lại.
"Tu La."
Sở Vân Hiên: "..." Tu La? Không phải chứ...... Thứ này rốt cuộc là cái gì vậy? Thật sự có cái gọi là Tu La sao? Hắn chỉ là biết đến qua một số tiểu thuyết, anime, chứ cụ thể là cái gì, thật sự là không rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận