Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 187: Nhường ngươi hỏng tiểu gia chuyện tốt

Chương 187: Để ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta Tiêu Thất Nguyệt, Giang Ảnh và Tịch Sơ Tuyết đồng loạt nhìn về phía Sở Vân Hiên.
Ngay từ đầu, các nàng cho rằng cái gọi là họa sát thân mà Mệnh Hoàng nói, là do một cuộc say rượu, sẽ có kẻ xấu nào đó động thủ với các nàng.
Có thể là nhằm vào Sở Vân Hiên, dùng Phiên Thiên Ấn tấn công.
Tiện thể, giết luôn các nàng để bịt đầu mối?
Nhưng sau khi nghe Gia Cát Phong giải thích.
Các nàng đã hiểu.
Hóa ra họa sát thân là ý đó sao?
Các nàng thực sự đang đánh cược.
Các nàng định cùng nhau hợp tác chuốc say Sở Vân Hiên.
Các nàng cũng biết, Sở Vân Hiên cũng muốn chuốc say các nàng.
Để thực hiện mục đích xấu xa của hắn.
Nhưng mà, các nàng cho rằng mình không thua được.
Vậy theo như cách nói của Mệnh Hoàng.
Rõ ràng, đến lúc đó các nàng mới là người bị chuốc say.
Còn Sở Vân Hiên...
Hắn thực sự muốn ra tay với Tiêu Thất Nguyệt à!
Quá vô sỉ! Quá hèn hạ! Thật đáng sợ!
Mặt Sở Vân Hiên đen lại: "Cút đi, lão đầu ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ta có phải là loại người đó đâu?"
"Khụ khụ, coi như là lão già ta nói sai đi." Gia Cát Phong nói!
Sung sướng sảng khoái!
Hai lần chuyện này, hắn khó chịu trong bụng đây.
Tức giận trong bụng!
Nhóc con, việc lão tử dạy ngươi hai mươi bốn ngôn tự, đó là do bị ép buộc bất đắc dĩ!
Nhưng mà! Còn không thể để hắn phản kích một chút sao?
Lần này, nhóc con ngươi tính sai rồi nhé?
Ha ha ha! Sảng khoái!
"Mau cút! Uống xong rồi chứ? Đi nhanh lên đi nhanh lên!"
Sở Vân Hiên ném hắn ra.
"Ai ai ai, để lão già ta lại uống một ngụm."
"Không cho, đi nhanh lên."
Sở Vân Hiên đẩy hắn ra ngoài cửa.
Sau đó quay đầu nhìn 3 nữ sinh xinh đẹp trong phòng.
"Cái đó, các ngươi đừng tin, lão nhân này uống nhiều rồi, nói năng lung tung, ta không phải loại người đó đâu đúng không? Các ngươi nên tin nhân phẩm của ta, chúng ta là người một nhà, tin người ngoài là không nên đâu, cái đó, ta đưa lão nhân này về trước, các ngươi cứ uống, cứ uống."
Nói xong, Sở Vân Hiên dùng một lực lượng không gian, trực tiếp mang theo Gia Cát Phong biến mất tại chỗ.
Ba cô gái nhìn nhau.
"Hắn không làm được chuyện này? Hắn rất có thể đấy!" Giang Ảnh nghiến răng nói.
Tiêu Thất Nguyệt nói: "Thật là đáng sợ, Tiểu Hiên Hiên thật sự quá đáng sợ, không uống nữa, bản tiên nữ phải về, quá dọa người, bản tiên nữ suýt chút nữa nhập vào."
Nói xong, Tiêu Thất Nguyệt vội vã rời đi.
"Ngươi cảm thấy đạo sư tiên nữ có thể kiên trì được bao lâu?" Giang Ảnh hỏi Tịch Sơ Tuyết bên cạnh.
"Nửa năm?"
Giang Ảnh nói: "Ngươi thì trụ được bao lâu?"
Tịch Sơ Tuyết: "..."
"Hai ngày?"
Giang Ảnh: "..."
"Sao ngươi giống học tỷ Lâm Nhã Nhi vậy, toàn nói lời thật, ngươi nói ra không thấy xấu hổ sao?"
"Vậy ngươi kiên trì được bao lâu?" Tịch Sơ Tuyết hỏi.
"2 năm." Giang Ảnh nói.
Tịch Sơ Tuyết: "..."
"Ôi, thật sự là 2 năm mà, ta biết hắn lâu rồi, thật sự thật sự."
Tịch Sơ Tuyết: "..."
"Không phải, tỷ muội, biểu tình gì vậy? Ta có lừa ngươi không?"
Một bên khác.
Sở Vân Hiên liên tục dùng không gian di chuyển, đưa Gia Cát Phong tới vùng hoang dã không người.
Sau khi xuống.
Sở Vân Hiên một mặt khó chịu nhìn Gia Cát Phong: "Ta nói lão đầu, ngươi cản trở đường đào hoa của ta biết không?"
Gia Cát Phong lại nói: "Cái này, lão đầu tử ta đã trả cho ngươi rồi đây, việc này một trước một sau, coi như hai ta huề nhau."
"Lần đó không cần ngươi, ta cũng làm được mà?"
"À, vâng vâng vâng!" Gia Cát Phong cười nói.
Đột nhiên, hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên đầu, mây đen đang ngưng tụ.
Oanh!
Sấm sét trực tiếp đánh xuống trúng hắn.
"Con mẹ nó."
Sở Vân Hiên nhanh chóng lùi về sau hai bước.
"Oanh ——"
"A ——"
"Oanh ——"
"A ——"
Sấm sét không ngừng đánh xuống.
Bên tai là tiếng kêu của Gia Cát Phong.
"Con mẹ nó! Thì ra là ý này à."
Sở Vân Hiên đứng bên cạnh ngây người.
Hắn còn rất tò mò.
Vì sao hệ thống có thể điều động cả kiếm đồ, cả Mệnh Hoàng.
Để bọn họ "cam tâm tình nguyện" giúp hắn vui vẻ.
Cảm tình là dùng phương pháp này để buộc họ tới.
Vậy xem ra, việc lão nhân này bất mãn với mình cũng là hợp lý.
Nhưng mà... Dựa vào!
Tiêu Thất Nguyệt à!! Suýt chút nữa!
Vốn là, Sở Vân Hiên không biết đêm nay có thành công không.
Vậy thì cũng coi như tạm được.
Bị hắn nói một câu, đêm nay Tiêu Thất Nguyệt có họa sát thân.
Điều đó khiến Sở Vân Hiên khó chịu ngay lập tức!
Thật là thua thiệt chết mất!
"Đừng đừng đừng!"
Gia Cát Phong loạng choạng bò dậy.
"Nhóc con, ngươi mau dừng sấm sét này lại!" Gia Cát Phong kêu lên với Sở Vân Hiên.
"Ta nào có bản lĩnh dừng sấm sét, người ta đã nói rồi, thà phá mười ngôi miếu, không phá một mối hôn, ngươi làm chuyện này, ngươi bị thiên khiển cũng là bình thường thôi mà."
"Cẩu thí! Lão tử bị đập một đường tới đây! Nhanh! A ——"
Lại một tia sét đánh xuống.
Gia Cát Phong lại bò dậy.
"Không nên không nên, nhóc con, nhanh nhanh nhanh, lão già ta dạy ngươi hai mươi bốn ngôn tự, nhanh nhanh nhanh!"
Uy lực sấm sét càng lúc càng lớn.
Có thể thấy người phía sau Sở Vân Hiên đang vội.
Muốn hắn nhanh chóng làm chính sự.
"Ta không cần, vô công bất thụ lộc, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, ta cũng có giúp gì cho ngươi đâu, hai mươi bốn ngôn tự lợi hại như vậy, ngươi dựa vào gì muốn dạy ta? Trong lòng ta băn khoăn lắm."
Gia Cát Phong:???
"Ngươi còn có phẩm đức cao thượng như vậy đấy?"
Oanh ——
"A ——"
"Sai sai ! Ngươi có, ngươi rất cao thượng!" Gia Cát Phong vội vàng nói.
"Thiên hạ đúng là có bữa trưa miễn phí, thật sự thật sự, nhanh, ngươi ngồi xuống, ta truyền cho ngươi."
Sở Vân Hiên lắc đầu: "Thôi vậy, thiên phú ta bình thường, học không được tinh túy, như vậy chẳng phải là mai một tuyệt kỹ thành danh của tiền bối Mệnh Hoàng sao? Càng là làm tiền bối Mệnh Hoàng mất mặt, thôi vậy."
Trong lòng, Sở Vân Hiên thì thầm: để ngươi hỏng chuyện tốt của lão tử nhé! A a a!!
Oanh ——
"A ——"
Gia Cát Phong lại bò dậy lần nữa:
"Không mất mặt, không mất mặt! Thật sự thật sự."
Gia Cát Phong muốn khóc.
Sở Vân Hiên thấy cũng gần được rồi.
Dù sao người ta cũng thực sự bị hệ thống ép tới.
Lúc này Sở Vân Hiên mới cảm thán: "Thế nhưng mà, tiền bối Mệnh Hoàng, ta chợt nghĩ ra một vấn đề, hai mươi bốn ngôn tự, người đời thiên hạ đều muốn có, mà ta có lẽ sẽ là người duy nhất không phải Gia Cát thế gia lại nắm giữ tuyệt kỹ này đúng không?"
"Đúng!" Gia Cát Phong lo lắng gật đầu.
"Vậy thì người khác đều thèm khát, mọi người đều rất mạnh, còn ta thì yếu, nếu như bọn họ bắt cóc ta để có được hai mươi bốn ngôn tự, ép buộc ta, chẳng phải là quá nguy hiểm sao? Hai mươi bốn ngôn tự này là củ khoai lang nóng bỏng tay đấy, ta yếu thế này, ta sẽ chết mất, thôi vậy ta từ bỏ." Sở Vân Hiên lắc đầu liên tục.
Gia Cát Phong:???
Oanh ——
"A ——"
Toàn thân hắn đen nhẻm bò dậy lần nữa.
"Ca, ca ca, như vậy... như vậy..."
Gia Cát Phong lôi ra một xấp đủ loại phù lục, ân cần đưa cho Sở Vân Hiên.
"Đây đều là phù lục lão già ta luyện chế, cầu ngươi, cầu ngươi để ta dạy hai mươi bốn ngôn tự cho ngươi đi mà."
Sở Vân Hiên cầm lấy: "Ôi, chỉ có phù lục thôi thì có đủ không? Nếu có Linh Khí lợi hại thì tốt."
Sở Vân Hiên lầm bầm một tiếng.
Xì xì xì ——
Gia Cát Phong ngẩng đầu nhìn lên, toàn thân run rẩy.
"Có có ."
Nói xong, hắn lấy ra một khối ngọc đưa cho Sở Vân Hiên, nói: "Đây là Linh Khí Địa Giai thập tinh..."
Oanh ——
Vừa dứt lời, một tia sét lại đánh xuống.
"A ——"
"Không không không, khác nhau khác nhau mà." Gia Cát Phong nhanh chóng bò dậy.
Một sợi dây đưa cho Sở Vân Hiên.
"Khổn Tiên Thằng, Linh Khí Thần Giai Nhất Tinh."
"Vậy được." Sở Vân Hiên nhận lấy. Cũng gần được rồi.
Dù sao người ta cũng bị ép truyền thụ cho mình hai mươi bốn ngôn tự. Tuy Sở Vân Hiên rất khó chịu.
Nhưng bây giờ cũng đã trừng phạt rồi, trước kia hắn cũng giúp mình, lại thêm bây giờ cả thần khí cũng lấy ra. Cũng được rồi.
Nghe thấy thế, Gia Cát Phong thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhanh chân chạy đến trước mặt Sở Vân Hiên.
Sau đó, Gia Cát Phong ngẩng đầu nhìn lên hư không.
Sấm sét có vẻ như không còn ngưng tụ nữa.
"Phương pháp truyền thụ của ta rất đơn giản, đem phương pháp tu luyện hai mươi bốn ngôn tự trực tiếp truyền cho ngươi, còn ngươi có thể tu luyện tới trình độ nào thì xem vào tạo hóa và ngộ tính của chính ngươi."
Sở Vân Hiên gật đầu.
"Ngồi xuống."
Sau đó, Gia Cát Phong trong tay quấn một vòng kim quang, hướng về trán của Sở Vân Hiên điểm một cái.
Sở Vân Hiên chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh không rõ tràn vào cơ thể mình.
Một lát sau.
Gia Cát Phong thu tay lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn một cái.
Mây đen tan biến.
Sở Vân Hiên cũng mở mắt.
"Đa tạ tiền bối Mệnh Hoàng."
"Đừng đừng đừng, ngươi đừng cảm ơn ta, là ta muốn cảm ơn ngươi! Đi nhé tiểu tử, sau này chúng ta còn gặp lại a."
Sau đó, Gia Cát Phong thở phào nhẹ nhõm, dưới chân hơi dùng lực một chút.
Thái Cực Âm Dương Đồ xuất hiện, trực tiếp biến mất tại chỗ.
"Cái này so với di chuyển không gian nhìn oách xà lách đấy!" Sở Vân Hiên cảm thán một tiếng.
......
"Lão già ta có phải là tạo nghiệp không vậy?"
Gia Cát Phong đi trong hoang dã không người, trong lòng tính toán.
Hắn tạo cái nghiệp gì?
Hắn hồi tưởng lại những năm này.
Không có chứ?
Vậy nếu không vì sao cứ luôn nhắm vào mình mà gặt lông dê thế?
Ngay lúc này...
Gia Cát Phong đột nhiên cảm thấy có gì đó.
Trên hư không, phong vân biến ảo.
Thiên địa dị tượng.
Nhưng lần này không phải là hắn sắp bị sét đánh.
Mà là...
Một cỗ uy thế kinh khủng bạo phát từ trên người hắn.
Thật lâu...
"Cái gì?"
Gia Cát Phong trợn tròn mắt.
Hắn... hắn tấn cấp đến Thiên Đạo Cảnh?
Hả?
Thực ra, đáng lẽ hắn đã sớm tấn cấp đến Thiên Đạo Cảnh.
Nhưng hắn có một thứ gọi là... Tâm ma.
Tâm ma chưa diệt, không thể tấn cấp.
Mà hắn cũng căn bản chưa trừ được tâm ma.
Vậy mà đột nhiên tấn cấp Thiên Đạo Cảnh?
Một chút dấu hiệu cũng không có!
Mọi người! Gia Cát Phong nghĩ đến một điều. “Chỉ có một khả năng, thằng nhóc kia có người đứng sau.” Gia Cát Phong giật mình. Tùy tiện trực tiếp để hắn tấn cấp Thiên Đạo cảnh. Đây phải là người nào? Đây là đại năng thông thiên gì vậy? Chuyện này sao có thể? “Chẳng lẽ nói, là sức mạnh không thuộc về vị diện này sao?” Gia Cát Phong kinh hãi. “Đa tạ các hạ!” Sau đó Gia Cát Phong hướng về phía hư không ôm quyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận