Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 995: Đơn độc nói hai câu (length: 4083)

Khi Thư Dư mua Hoa Nhàn về trước đây, thật ra có một điều không rõ.
Lúc đó, Phàn đại thiếu để ý đến Hoa Nhàn, nhưng Hoa Nhàn không muốn làm thiếp, theo lý nàng nên chọn về bên cạnh lão thái thái, để lão thái thái làm chủ.
Nhưng nàng đã không làm vậy, nàng lại tìm bà quản sự thường ngày chăm sóc mình để nghĩ cách.
Nghĩ cách không làm thiếp, mà cũng không phải là không lấy chồng hoặc quay về thôn trang.
Giờ thì đã rõ, thôn trang đối với nàng mà nói, cũng chẳng phải là kỷ niệm vui vẻ gì, nàng cũng không muốn quay về, thậm chí thà bị bán, cũng không cầu viện Phiền lão thái.
Đinh Nguyệt Hoa nghe một hồi lâu mà không lên tiếng, nàng làm sao cũng không ngờ được, cái người hiền lành luôn tươi cười đưa quà gặp mặt khi nhìn thấy nàng, hóa ra lại là một kẻ khẩu phật tâm xà.
"Vậy, Hoa Nhàn nói sao?"
"Ta nãi hỏi rồi, Hoa Nhàn không nói gì cả, nàng chỉ nói là mình bất cẩn nên bị thương."
Phải bất cẩn đến mức nào thì mới có thể gây ra nhiều vết thương trên người đến như vậy.
Đinh Nguyệt Hoa hít sâu một hơi, "Ta có thể đi gặp Hoa Nhàn một chút được không?"
Thư Dư nhìn đồng hồ, ngược lại còn sớm, "Đi thôi, đoạn thời gian này nàng và ta nãi đều ở Y Nhân các."
Thư Dư nói với Lộ Nhị Bách một tiếng, người sau vừa xem xong bản vẽ, thấy không có vấn đề, bèn để Đinh Nguyệt Hoa mang về.
Hai người lúc này mới đi thẳng đến phố Ninh Thủy.
Trong cửa hàng vẫn luôn rất náo nhiệt, khi Thư Dư đến, Đại Nha đang trang điểm cho khách.
Nàng đã có khả năng độc lập hóa trang cho người khác, đặc biệt là sau chuyến đi tây nam, dọc đường trải qua không ít chuyện đời, đã có cách nhìn độc đáo của riêng mình, cũng không còn nhút nhát sợ sệt như trước mà không dám lên tiếng.
Hiện giờ, lúc tiếp khách nàng càng có tài ăn nói khi giới thiệu quần áo son phấn.
Thư Dư thấy nàng bận bịu, bèn không làm phiền, đi thẳng ra hậu viện cùng Đinh Nguyệt Hoa, trước khi đi dặn Hoa Nhàn pha hai chén trà mang ra.
Hoa hướng dương ở hậu viện sau khi bị chặt thì trở nên trơ trụi, nhưng nhìn không còn quá chen chúc, băng ghế đá cũng được dời ra lại dưới mái hiên.
Hoa Nhàn rất nhanh bưng trà ra, Thư Dư và Đinh Nguyệt Hoa nhìn nhau một cái, liền nói ngay trước mặt Hoa Nhàn, "Hiện tại các ngươi đã tách nhà, lão thái thái nhà ngươi muốn theo thôn trang lần trước tới ở chung, cũng đã quyết định rồi. Dù sao trong nhà cũng có một trưởng bối, ngươi xem ta và ta nãi quan hệ tốt bao nhiêu? Biết đâu lần sau ngươi còn có thể đưa lão thái thái nhà ngươi đến cùng ta nãi làm bạn."
Tay Hoa Nhàn đang cầm chén trà đột nhiên run lên, nước trà suýt chút nữa đổ ra ngoài.
Thư Dư và Đinh Nguyệt Hoa cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Hoa Nhàn nắm chặt ngón tay, hô hấp có chút dồn dập, vội vàng cúi đầu nói, "Thật, thật xin lỗi, nhị tiểu thư, tam thiếu phu nhân, là ta không cầm chắc, suýt chút nữa làm bẩn quần áo của chủ tử..."
Nàng một mực xin lỗi, vẫn cứ không nhắc đến chuyện lão thái thái nhà Phàn đã làm với mình.
Thư Dư khoát tay, "Không sao, ngươi trở lại trước cửa hàng làm việc đi."
"Vâng." Hoa Nhàn nhanh chóng bưng khay đi.
Thư Dư ra hiệu cho Ứng Tây, người này lập tức đi theo.
Không lâu sau, nàng lại trở về, "Hoa Nhàn rất lo lắng, vẫn cứ đi đi lại lại, sắc mặt trắng bệch, trông không ổn lắm."
Thư Dư gật gật đầu, "Vậy đợi thêm lát nữa?"
Đinh Nguyệt Hoa, "Được."
Trước đây nàng vẫn cứ giấu không chịu nói, có giãy giụa cũng là bình thường.
Quả nhiên, không bao lâu, Hoa Nhàn liền quay lại. Nàng mấp máy môi cúi đầu, cũng không dám nhìn Đinh Nguyệt Hoa, chỉ nhỏ giọng nói, "Nhị tiểu thư, ta có thể nói riêng với ngài hai câu không?"
Thư Dư giả bộ như không biết gì, đi cùng nàng đến dưới hiên.
- Hết chương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận