Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1394: Rốt cuộc gặp mặt (length: 3984)

Xe ngựa chạy thẳng một đường hướng về thôn Chung Gia, vị trí địa lý của thôn Chung Gia cũng không tệ lắm, khoảng cách tới phủ thành cũng không phải là rất xa.
Ra khỏi thành chưa tới nửa canh giờ là đến nơi, cũng không có đường nào quanh co khúc khuỷu.
Thậm chí xe ngựa của bọn họ cũng có thể đi thẳng vào thôn, đường trong thôn cũng không hề gập ghềnh.
Rõ ràng thôn này vẫn còn rất giàu có, nếu không thì cũng sẽ không sửa sang đường sá vuông vắn, vô cùng rộng rãi như vậy.
Mạnh Duẫn Tranh tìm người hỏi thăm vị trí nhà thôn trưởng thôn Chung Gia, rất nhanh liền đi theo hướng chỉ dẫn tìm đến một căn nhà ngói lớn lợp ngói xanh ở giữa thôn.
Nhưng mà lúc này, ngoài cửa nhà thôn trưởng đã có người đứng vây kín trong ba lớp ngoài ba lớp, đám thôn dân ồn ào, căn bản không nhìn rõ được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Thư Dư được Mạnh Duẫn Tranh đỡ xuống xe ngựa, nghển cổ nhìn về phía trước.
"Thế nào rồi? Đi được không?" Mạnh Duẫn Tranh thấp giọng hỏi, với vẻ mặt ra chiều 'Nếu không đi được thì ta sẽ ôm ngươi qua đó'.
Thư Dư ho nhẹ một tiếng, "Đi được."
Nghỉ ngơi cả ngày, lại bôi thuốc Triệu Tích đưa, nàng đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, tự mình đi đường không thành vấn đề.
Mạnh Duẫn Tranh bảo Hạ Duyên và Ứng Tây chờ ở bên cạnh xe ngựa, còn mình thì đưa Thư Dư đi về phía trước.
Chỉ là người quá đông, chen chúc ở phía trước đã đành, còn không cho người phía sau đi vào.
Mạnh Duẫn Tranh hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bức tường vây cao ngất.
Thư Dư đột nhiên nắm lấy tay hắn, "Đừng, nếu chúng ta leo tường, chắc chắn sẽ bị xem như trộm cắp. Hiện trường có nhiều thôn dân như vậy, đến lúc đó bọn họ đều sẽ đến bắt chúng ta. Hơn nữa cũng không biết sư phụ đã xong việc hay chưa, cứ xem tình hình trước đã."
Mạnh Duẫn Tranh đành phải từ bỏ ý định leo tường, hắn quay đầu liếc nhìn Hạ Duyên đang ở bên cạnh xe ngựa.
Người kia lập tức chạy tới, "Công tử."
Mạnh Duẫn Tranh nói: "Mở đường phía trước."
Trước kia thì thôi đi, hiện tại Thư Dư đang bị thương, những người này ai nấy đều cao lớn khỏe mạnh, cho dù là phụ nữ cũng đặc biệt hung dữ, lỡ như vết thương lại thêm nặng thì không hay.
Hạ Duyên vâng lời, xông lên phía trước.
Hắn thân thủ tốt, người lại linh hoạt, sức lực lớn, rất nhanh đã dùng sức rẽ ra một lối đi ở phía trước.
Mạnh Duẫn Tranh che chở Thư Dư đứng ngay ở phía trước nhất, hai người mặc kệ những lời làu bàu của đám thôn dân khác, rất không biết xấu hổ mà đứng nép một bên cổng sân.
Bên trong sân cũng rất ồn ào, nhưng người không nhiều lắm, chắc hẳn đều là người trong nhà này.
Thư Dư đảo mắt nhìn một vòng, sau đó nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế dưới mái hiên, nhắm mắt dưỡng thần.
"Là Đông Thanh quan chủ." Mạnh Duẫn Tranh nhỏ giọng nói.
"Cuối cùng cũng thấy rồi, người vẫn chưa đi." Thư Dư thở phào một hơi dài.
Đông Thanh quan chủ so với hai năm trước cũng không thay đổi nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
"Sư phụ đang làm gì ở trong đó vậy?"
Mạnh Duẫn Tranh nhìn cảnh tượng bên trong sân, có chút không chắc chắn nói: "Dường như đang chờ đợi điều gì đó."
Chờ cái gì chứ?
Những người khác trong sân đều cố gắng tỏ ra bình tĩnh, người thì ngồi, người thì đứng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra cổng, rồi lại nhìn về phía Đông Thanh quan chủ đang nhắm mắt, muốn hỏi nàng, nhưng lại không dám làm phiền, chỉ có thể xoa tay hoặc nhíu mày.
Hai người Mạnh Duẫn Tranh cố gắng nghe ngóng từ những lời bàn tán của đám thôn dân bên cạnh để biết chút gì đó, nhưng bọn họ cũng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thư Dư liền do dự không biết có nên đi vào không.
Đúng lúc này, Đông Thanh quan chủ liền mở mắt ra, lập tức nhìn thẳng về phía Thư Dư không chút do dự, ánh mắt vô cùng trực diện và nhanh chóng, dường như biết rõ nàng đang ở đâu vậy.
Vẻ mặt Thư Dư vui mừng, liền giơ tay vẫy vẫy, "Sư..."
( Hết chương này )..
Bạn cần đăng nhập để bình luận