Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 810: Thư Dư thành hương quân (length: 4026)

Thư Dư bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Việc được phóng thích vô tội, trở về quê nhà, điều này nằm trong dự liệu của nàng.
Nhưng điều nàng không ngờ tới là, sau đó hoàng đế thế mà lại lấy lý do nàng kính dâng túi phát nhiệt có công, phong nàng làm hương quân.
Hương quân à! !
Nàng thế mà cũng là người có phong hào ư?
Thư Dư chớp chớp mắt, đầu óc có chút trống rỗng trong nháy mắt, túi phát nhiệt kia có tác dụng lớn như vậy sao?
Thạch đại nhân tuyên đọc xong, thấy nàng ngẩn người, cho rằng nàng quá đỗi vui mừng bất ngờ, phản ứng không kịp, bèn cười nhắc nhở, "Lộ hương quân, còn không tiếp chỉ?"
Thư Dư đột nhiên hoàn hồn, vội vàng dập đầu tạ ơn, "Lộ Thư Dư khấu tạ hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế."
Nàng thật cẩn thận tiếp nhận thánh chỉ, như thể không dám tin, lại chăm chú nhìn thêm lần nữa.
Mà lúc này, đám thôn dân đứng bên ngoài thôn trang nghe toàn bộ quá trình đều chấn kinh trợn tròn mắt.
Bọn họ, bọn họ đã nghe thấy gì vậy? Lộ quản sự không những được thả vô tội mà còn được phong làm hương quân ư? ?
Lão thái thái kích động đến hô hấp dồn dập, siết chặt cánh tay của Trương gia thẩm tử bên cạnh.
Người sau mặt mày ngơ ngác, dù cánh tay bị nắm đến đau buốt cũng không để ý.
Nàng kinh ngạc nhìn bóng người trong thôn trang đột nhiên trở nên cao lớn lạ thường, trong đầu thoáng qua ý nghĩ duy nhất lại chính là may mắn, may mắn hôn sự giữa nhà nàng và Lộ gia đã không thành.
Nếu không, xét tình hình trước mắt, con trai nàng tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng bàn tán, chỉ trích của mọi người, hôn sự cũng không thể tiếp tục được nữa.
Nàng làm sao có thể nghĩ tới, người mới bị lưu đày đến đây không lâu kia, chẳng những có thể trở về quê cũ, lại còn, lại còn trở thành hương quân mà người người vô cùng ngưỡng mộ?
Người Chính Đạo thôn đều đang bàn tán xôn xao, Tiết di nương lại như bị ai đó giáng một gậy vào đầu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi ngã ngồi bệt xuống đất.
Sao lại thế, sao lại có thể như vậy? ?
Không nên như thế, tiện nha đầu kia bị nàng mua về chỉ để tranh sủng, sao có thể vô tội, lại còn trở thành hương quân cơ chứ?
Người bên cạnh Tiết di nương đã lục tục đứng dậy, chỉ còn nàng hai chân mềm nhũn vẫn ngồi trên mặt đất.
Bàn tay từng bị thương của nàng lúc này cũng bắt đầu âm ỉ đau, đau đến nỗi nàng phải thét lên chói tai.
"A..."
Tiếng thét này quá bén nhọn chói tai, trong nhà chính, Thành đại nhân và những người khác đang định nói chuyện đều bất giác ngoái đầu nhìn ra ngoài.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Huyện lệnh đại nhân tiến lên một bước trước tiên, nhíu mày hỏi.
Vào thời điểm mấu chốt này, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, nếu không chức huyện lệnh của hắn khó mà chối bỏ trách nhiệm.
Vương Trường Đông rùng mình một cái tỉnh táo lại, cũng không kịp nghĩ nhiều về nội dung đạo thánh chỉ kia, vội vàng chạy ra cửa xem xét.
Nhìn thấy là Tiết di nương, sắc mặt hắn thay đổi, nói với quan sai đứng bên cửa, "Bịt miệng nàng lại, đừng để nàng làm phiền mấy vị đại nhân, dẫn đi xem."
Hắn biết rõ, người này chính là vị Thư gia di nương đã mua Lộ cô nương lúc trước.
Hôm nay nàng ta thế mà không đi làm việc, lại còn chạy tới đây gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Nàng muốn làm gì? Muốn phá hỏng chuyện tốt của Lộ cô nương ư?
Có hắn ở đây, không thể nào! !
Tiết di nương định nói gì đó, nhưng Phương thẩm tử đang đứng bên cửa đã nhanh chóng bước lên trước, không nói hai lời bịt miệng nàng lại, sau đó cùng hai vị quan sai đưa người đi.
Vương Trường Đông thở phào một hơi, nụ cười lại một lần nữa xuất hiện trên mặt.
Lập tức nói với Huyện lệnh đại nhân, "Bẩm đại nhân, là có phạm nhân trước đó tay bị thương, chưa lành hẳn. Vừa rồi, nàng ta chạy tới xem náo nhiệt, người quá đông nên không cẩn thận bị chen lấn đụng trúng, đau quá không chịu nổi mới kêu thảm lên, thuộc hạ đã cho người đưa nàng về nhà nghỉ ngơi rồi."
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận