Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1419: Phảng phất Mạnh Duẫn Tranh đã là bọn họ gia nhân (length: 3887)

Nói đi nói lại, Mạnh Hàm trong lòng càng lúc càng khó chịu.
Nàng hít sâu một hơi, "Kỳ thật lúc đại bá và đường huynh vừa mới trở về, ta cũng không yêu thích, thậm chí rất kháng cự bọn họ. Bởi vì ta đã có một cữu cữu nằm vùng ở nhà chúng ta hút máu rồi, ta không muốn lại thêm một người nữa."
"Nương ta cứ một mực nói bên tai chúng ta, rằng bọn họ tới là để chia gia sản, là đến để đuổi chúng ta đi ra ngoài. Nhưng sau đó đại bá đi rồi, đường huynh nói muốn đi tham gia khoa cử, lòng ta liền cảm thấy trống trải. Bọn họ căn bản không có ý định dựa dẫm vào cha ta, không giống như cữu cữu. Ta bắt đầu mong mỏi đại bá ở lại, có lẽ như vậy thì sẽ có người có thể kiềm chế nương ta, cữu cữu cũng không tiện cứ tới cửa khóc lóc kể khổ nữa."
Thế nhưng, đại bá vẫn đi rồi, đại bá nương vừa nhập thổ vi an, bọn họ liền nóng lòng rời khỏi Mạnh gia.
Nương nàng vui mừng lắm, nhưng mà bà vẫn hoài nghi đây là chướng nhãn pháp của cha con Mạnh Bùi, chỉ là để khiến bà giảm bớt cảnh giác mà thôi. Bởi vậy liền liều mạng chuyển đồ đạc sang nhà họ Đào, bà cảm thấy để ở nhà họ Đào mới là an toàn nhất.
Nếu không phải khoảng thời gian đó cha nàng vẫn luôn ở nhà không đi ra ngoài làm ăn, nương nàng sẽ còn quá đáng hơn nữa.
Sau đó, Mạnh Duẫn Tranh trở về, nói là về để tham gia thi huyện.
Mọi người trong Mạnh gia đều không xem trọng, Mạnh Hàm tự nhiên cũng vậy. Bởi vì Mạnh gia bao nhiêu năm nay thật sự chưa từng có một người nào đọc sách giỏi giang cả.
Kết quả Mạnh Duẫn Tranh đỗ án thủ thi huyện, khiến Mạnh gia vô cùng nở mày nở mặt.
Mạnh tiểu thúc vui mừng khôn xiết, nhà họ Đào chính là lúc đó đã nhắm vào Mạnh Duẫn Tranh. Đào thị nghe xong cảm thấy chủ ý này rất hay, căn bản không hề cân nhắc đến chuyện hắn đã có vị hôn thê.
Nhưng mà Mạnh Duẫn Tranh đợi có kết quả thi huyện xong liền trực tiếp đến phủ thành, Đào thị nghĩ thôi thì dứt khoát đợi hắn có kết quả thi phủ rồi hẵng nói.
Kết quả lại là một án thủ nữa.
Người nhà họ Đào kích động khôn xiết, cứ như thể Mạnh Duẫn Tranh đã là người nhà bọn họ vậy.
Lúc có kết quả thi phủ, Mạnh tiểu thúc đến phủ thành. Lúc ấy Đào thị cũng muốn đi cùng, đáng tiếc khoảng thời gian đó thời tiết sáng tối chênh lệch nhiệt độ lớn, Đào thị bị phong hàn, tự nhiên không ra khỏi cửa được.
Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của bà và nhà họ Đào, lần thi viện này có kết quả, bà liền nói gì cũng đòi đi cùng.
Mạnh Hàm nói: "Nguyên bản ta không có ý định tới, dù sao thì ta với đường huynh cũng không thân thuộc lắm, tùy tiện đến đây cảm thấy rất kỳ cục. Nhưng nương ta lại dắt cả biểu tỷ theo, ta chỉ lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới làm ầm lên đòi đi cùng. Vừa hay, cũng nhân cơ hội này tìm đường huynh bàn bạc chút."
Ai ngờ, vị hôn thê của đường huynh thế mà cũng ở đây, hơn nữa biểu tỷ khi đối đầu với nàng ấy hoàn toàn lạc hạ phong.
Mạnh Hàm vui đến mức thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nàng rõ ràng là con gái của Đào thị, thế nhưng lại hy vọng Đào thị ăn mệt.
"Thư Dư tỷ tỷ, ta thật sự hết cách rồi. Lúc còn nhỏ bà ấy đem thức ăn, đồ chơi của ta đưa cho biểu tỷ, lớn lên rồi thì đem quần áo, trang sức của ta đưa cho biểu tỷ. Ta đã từng khóc, từng quấy nhiễu, còn suýt nữa bỏ nhà ra đi. Nhưng nương ta chỉ thấy rằng ta đang cố tình gây sự, bà cảm thấy ta không hiểu chuyện, không biết phải giữ mối quan hệ tốt với nhà cữu cữu, sau này cữu cữu chính là chỗ dựa của ta."
Chỗ dựa cái gì chứ? Lũ sâu hút máu thì có, ai thích thì cứ việc lấy đi, nàng một mình còn tốt hơn là có nhà cữu cữu.
Thư Dư nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ, rồi nói: "Theo lý mà nói, chuyện này nên để cha ngươi giải quyết là tốt nhất. Nương ngươi đem đồ đạc từ nhà chồng chuyển về nhà mẹ đẻ, người có khả năng ngăn cản bà ấy nhất chính là cha ngươi. Ngươi nói cho cha ngươi thì tốt hơn là nói cho ta."
Thế nhưng nói đến chuyện này, Mạnh Hàm lại càng muốn khóc hơn.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận