Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1375: Tìm tiểu muội (length: 4012)

Tiêu thị nghĩ thầm, "Có phải ta không nên đi mời Triệu lão đại phu đến bắt mạch không? Đây là lưng chừng núi, để hắn lão nhân gia đi tới cũng không tiện lắm."
Thư Dư nghĩ, tính tình của Tiêu thị thật sự đã thay đổi rất nhiều.
"Không sao đâu, chủ yếu là ta cũng không biết Triệu lão đại phu bây giờ đang ở đâu, ta phải đến phủ thành hỏi thăm một chút. Đã vậy, mang ngươi đi tìm khắp nơi thì không hay lắm. Yên tâm đi, Triệu lão đại phu vẫn luôn xem việc leo núi hái thuốc như rèn luyện thân thể, ngọn núi nơi Đông Thanh quan tọa lạc này không tính là quá cao, đối với hắn mà nói cũng không phải vấn đề gì khó khăn. Đợi khi tìm được hắn, ta liền dẫn hắn qua đây bắt mạch cho ngươi, nếu tìm không được, ta sẽ quay về huyện Giang Viễn gọi Triệu Tích đến trước."
Tiêu thị nghe nàng nói như vậy, chỉ có thể gật đầu, "Vậy, được thôi, làm phiền ngươi rồi."
Thư Dư bèn không ở lại lâu, nhanh chóng dẫn Ứng Tây xuống núi, quay trở lại phủ thành.
Mấy ngày trước Triệu lão đại phu đã mang theo A Ngưng đến phủ thành để tích lũy kinh nghiệm, nhưng cụ thể đã đi nơi nào thì thật sự không biết.
Rốt cuộc phải đi đâu tìm đây?
Ứng Tây ngồi trên càng xe, nhìn cảnh tượng người người qua lại náo nhiệt ở phủ thành, quay đầu hỏi Thư Dư, "Tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Thư Dư nghĩ ngợi, "Đi đến tiệm thuốc và y quán gần đây xem sao."
Nàng nghĩ, Triệu lão đại phu mang A Ngưng ra ngoài là để xem bệnh chữa bệnh cho người ta, tuy trên người hắn có mang một ít dược liệu nhưng cũng không đầy đủ, biết đâu lại cần đến y quán để bốc thuốc gì đó.
Tổ hợp một già một trẻ, nếu có người để ý, chắc hẳn có thể dò hỏi ra được chút manh mối.
Quả nhiên, Thư Dư vào các tiệm thuốc, y quán để hỏi thăm, đến nhà thứ hai thì có một tiểu nhị nói, "Gặp rồi gặp rồi, ngươi là người nhà của hai ông cháu kia à? Bọn họ có lẽ đã gây ra đại họa, sắp xảy ra chuyện rồi đó."
Tim Thư Dư đập thịch một cái, "Gây ra đại họa gì?"
Kia tiểu nhị có vẻ hả hê lắm, "Cái lão đầu đó ấy à, quá phách lối. Mấy bữa trước ở ngay cửa y quán chúng ta, tình cờ cứu được một bệnh nhân, được bệnh nhân đó tâng bốc vài câu, hắn liền thật sự cho rằng y thuật của mình cao minh lắm, còn nói ở phủ thành này hiếm có đại phu nào sánh được với hắn, hắc, ta chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy. Cũng không nhìn lại bộ dạng của hắn xem, nếu y thuật thật sự giỏi như vậy, sao chỉ có thể làm một du y lang thang bên ngoài, đến một y quán ổn định cũng không có, ăn mặc lại rách rưới, nhìn là biết không kiếm được tiền."
Thư Dư nhíu mày, làm du y là sự tự do của Triệu lão đại phu, nếu hắn muốn có một nơi ổn định để phát huy y thuật, thì ngay cả việc vào Thái Y viện ở kinh thành cũng làm được.
Về phần ăn mặc, Triệu lão đại phu quả thật rất xuề xòa.
Hắn thường xuyên lên núi hái thuốc nên thích mặc quần áo vải thô gai màu đơn giản, thoải mái, tiện lợi, vừa rẻ tiền lại dễ chịu, cho dù bị cành cây, đá nhọn làm rách cũng không thấy xót.
Hắn ăn mặc như vậy, A Ngưng đi theo hắn tự nhiên cũng chẳng khác mấy.
Thư Dư có thể tưởng tượng được cảnh hai người đứng trước cửa y quán này trông chẳng khác nào một cặp ông cháu ăn mày.
Kia tiểu nhị vẫn còn nói, "Lão đầu đó còn nói mình chuyên trị nghi nan tạp chứng, vào nam ra bắc bao năm đã gặp rất nhiều quái bệnh, bảo mọi người nếu có cần thì cứ tìm hắn. Hay lắm, lời này vừa nói ra thì không xong rồi, bị hạ nhân của Đàm gia nghe được, lập tức liền bắt lão đầu đó cùng tiểu cô nương kia đi."
"Hạ nhân Đàm gia? Đàm gia là nhà nào? Làm gì vậy?"
"Đàm gia chính là nhà giàu có mở tiệm vải lớn ở phủ thành chúng ta, nghe nói Đàm gia có một vị tam lão gia đang làm quan ở kinh thành, lão bách tính bình thường như ta nào dám đắc tội? Lại càng không thể chọc vào. Đại công tử nhà Đàm gia mắc bệnh nặng, đã gần hai năm rồi, tìm khắp các đại phu đều không chữa khỏi. Lão đầu kia không phải nói mình rất lợi hại sao? Đàm gia liền bắt người đi chữa bệnh rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận