Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1756: Ngươi nhưng phải mau cứu ngươi đệ đệ a (length: 3916)

Mạnh Hàm nói: "Đào Cầm trở về cũng tốt, ở lại đây cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, nàng làm hại cha ta bị bắt, ta nhìn thấy nàng là thấy phiền."
Đào Cầm trước đó đã tự ý rời khỏi mật thất, suýt chút nữa dẫn hết sơn tặc vào trong mật thất, làm hại mọi người.
Nhưng người nhà họ Mạnh cũng không thể làm gì nàng, ngoại trừ việc Mạnh Hàm đã tát nàng mấy cái, sau khi Mạnh tiểu thúc được cứu trở về, những người khác cũng không thể đòi đánh đòi giết nàng, nhiều nhất cũng chỉ là không qua lại với nàng nữa.
Bây giờ bên ngoài đã yên tĩnh trở lại, Đào Cầm ở nhà họ Mạnh bị tất cả mọi người xa lánh, ngay cả người cô cô trước kia yêu thương nàng nhất cũng không nói chuyện với nàng nữa. Sau khi Đào Cầm ra khỏi mật thất, liền ấm ức tủi thân trở về nhà mình.
Mạnh Hàm chỉ mong nàng ta đi rồi thì đừng bao giờ tới nữa, nàng nhìn thấy Đào Cầm là thấy khó chịu không chịu nổi. Nếu không phải trên người nàng ta còn mang thương tích, nàng tuyệt đối sẽ không chỉ tát nàng mấy cái là xong.
Thư Dư im lặng không nói, nàng cảm thấy chuyện nhà họ Đào chắc chắn vẫn chưa xong.
Ít nhất thì, đợi sau khi thi thể Đào Phi Lập được đưa về nhà họ Đào, Đào Cầm cuối cùng vẫn sẽ tìm đến nhà họ Mạnh.
Nhưng mà, Thư Dư cho rằng ít ra nàng ta cũng phải đợi sau khi chuyện của Đào Phi Lập xảy ra rồi mới đến, không ngờ mới rạng sáng ngày hôm sau, nàng vừa mới ăn sáng ở tiền sảnh, đã nghe thấy tiếng kêu khóc từ bên ngoài vọng vào.
Đám người bên bàn ăn đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Mạnh Hàm cau mày nói: "Hình như ta nghe thấy... tiếng của Cữu mẫu?"
Lời vừa dứt, một hạ nhân vội vàng chạy vào, nói với mọi người: "Thái thái, phu nhân nhà họ Đào và Đào Cầm cô nương đến rồi."
Mạnh Hàm "Rầm" một tiếng đứng bật dậy, ném cái thìa trong tay vào lại trong bát, tức giận nói: "Các nàng tới làm gì? Chẳng phải Đào Cầm hôm qua đi rồi sao? Chẳng phải nàng ta cảm thấy ở nhà chúng ta bị khi dễ sao? Sao nào, Cữu mẫu còn định tới đây đòi lại công bằng cho nàng ta hay sao?"
Thư Dư ngồi bên cạnh nàng, kéo tay nàng bảo nàng ngồi xuống: "Ngươi vội vàng như vậy làm gì, người đến rồi chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Mạnh Hàm hừ lạnh một tiếng, không nhịn được liếc nhìn Đào thị một cái.
Người sau lại không hồ hởi chạy ra đón như mọi ngày, mà lại lẩm bẩm: "Nàng ta dám đến tính sổ à? Ta còn muốn hỏi nàng ta dạy dỗ con gái kiểu gì, sơn tặc tới mà lại đẩy ta, cô cô này, ra đỡ đao."
Trong lúc nói chuyện, phu nhân nhà họ Đào là Trương thị và Đào Cầm liền khóc trời khóc đất đi vào.
Đào Thị không thấy em trai mình, liền thở phào một hơi. Nàng là người vô cùng thương yêu em trai, nếu Đào Phi Lập cũng ở đây, thì nàng ngược lại khó mà nói được gì.
Nhưng chỉ có em dâu và cháu gái, lại đang ở trên địa bàn của mình, thái độ của Đào Thị liền mạnh mẽ hơn nhiều.
"Đệ muội, ngươi làm gì vậy? Mới sáng sớm tinh mơ, đã khóc lóc gào thét tới nhà chúng ta tìm điều xui xẻo cho ta hay sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này vốn là do Đào Cầm..."
Nàng còn chưa nói hết lời, đã bị Trương Thị cắt ngang.
Trương Thị bổ nhào tới, nước mắt chảy xuống ào ào: "Đại cô tử, ngươi phải mau cứu mạng em trai ngươi đi a."
Đào Thị giật mình, nghe nàng nhắc đến em trai mình, nàng lập tức lo lắng hẳn lên: "Gì, ý gì? Phi Lập sao rồi?"
Bên cạnh, Mạnh Hàm và Mạnh Kỳ liếc nhìn nhau, đều nhìn về phía Trương Thị, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Mạnh Kỳ thì lại biết sơ sơ việc cữu cữu đến chợ đen, bởi vì cha hắn từng nói với hắn là đã nhìn thấy người ở chợ đen, nhưng nguyên nhân cụ thể thì hắn lại không rõ lắm.
Chỉ có Thư Dư, vẫn đang ung dung cầm đũa ăn điểm tâm, thản nhiên dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóc lóc của mẹ con Trương Thị. Lát nữa thể nào cũng có việc đến lượt nàng bận rộn, nàng phải ăn no mới có sức lực làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận