Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 238: Thú bông (length: 3893)

Lộ Nhị Bách trong nháy mắt cảm thấy áp lực tăng lên rất lớn.
Nguyễn thị nghe Thư Dư nói đạo lý rõ ràng, cùng Đại Nha liếc nhau một cái, nhanh chóng đem số bạc lão thái thái đưa trước đó trả lại.
Bất quá Thư Dư thu lại, "Nương cùng đại tỷ cứ lấy đi, tay các ngươi cũng không thể không có chút bạc được không? Coi như là các ngươi ứng trước tiền công, để cha ghi vào sổ sách cũng giống nhau thôi."
Số mười lượng bạc mà lão thái thái vừa lấy ra, Thư Dư cũng không thu lại, chi tiêu trong nhà tự nhiên cũng cần đến.
Người Lộ gia liền hôm nay mở một cuộc họp ngắn tổng kết việc làm ăn, sau đó nhìn số bạc kiếm được, mang theo tâm tình kích động trở về phòng nghỉ ngơi.
Thư Dư so với bọn họ đều bình tĩnh, ngủ rất nhanh, cũng ngủ rất an nhàn.
Đến mức sáng sớm hôm sau, người Lộ gia đều tinh thần phấn chấn ra cửa, nàng mới duỗi lưng một cái rồi rời giường.
Thư Dư là một người ở một gian phòng nhỏ, nàng có nhiều việc, có đôi khi còn muốn vẽ vời, không tiện bị người quấy rầy, cho nên người Lộ gia nhất trí quyết định cho nàng ở riêng một phòng.
Bởi vậy mọi người đều ra cửa, Thư Dư cũng không bị đánh thức.
Nàng ra khỏi phòng, liền thấy lão thái thái đang ngồi trong sân nhét vải vụn.
Một ngày trước Đại Nha đã may mấy con thú nhồi bông, mèo mèo chó chó đặc biệt đáng yêu. Vừa hay, những mảnh vải vụn mà Lữ đông gia đưa trước kia, hai ngày trước cũng đã giặt sạch phơi khô, nhét xong là có thể làm gối ôm.
Nghe được tiếng bước chân, lão thái thái quay đầu lại, thấy Thư Dư thức dậy, lập tức cười nói, "Đi rửa mặt đi, trong bếp đã có cháo ấm và bánh cho ngươi rồi."
"Dạ." Thư Dư nhanh nhẹn đi vào bếp.
Không đầy một lát, bưng bát ra, ngồi cạnh lão thái thái, "Nãi, Đại Hổ và Tam Nha cũng ra cửa hàng rồi ạ?"
"Đúng vậy, hôm qua ta bảo cha ngươi học thêm chữ, hôm nay không chỉ cha ngươi mà cả Đại Nha và hai đứa nhỏ cũng cùng nhau ra cửa hàng, tranh thủ lúc cửa hàng không bận học thêm chút."
Thư Dư gật gật đầu, người nhà đều có chí tiến thủ là chuyện tốt.
Đợi nàng giải quyết xong chuyện của giang tam thiếu, thì nên cho Đại Hổ đi học.
"A Dư à, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Lão thái thái đột nhiên ngừng tay lại, quay đầu có chút nghiêm túc mở miệng.
Thư Dư nghi hoặc, "Nãi, người nói đi ạ."
"Ngươi xem con thú nhồi bông này đi, ta thấy rất đẹp. Sáng nay vừa mới nhét xong một con, Tam Nha và Đại Hổ thích mê, ôm đi ôm lại không nỡ buông tay. Đại Nha thì, dù chưa nói gì, nhưng ta nhìn ra được, nàng cũng rất thích. Cho nên ta nghĩ, quần áo trong cửa hàng không nhiều, trông hơi trống trải, vậy thì hay là làm thêm chút thú nhồi bông đặt lên trên, nói không chừng cũng có rất nhiều người thích, muốn mua đấy, ngươi thấy sao?"
Thư Dư cười gật đầu, "Đúng ạ."
Lão thái thái nghe nàng khẳng định, lập tức hưng phấn, "Ngươi thấy được là được, lát nữa ta sẽ đi thu thêm vải vụn. Vải vụn này tiện, trong tiệm vải chỉ hai mươi đồng đã có một giỏ lớn. Mà thú nhồi bông này cũng không cần nương ngươi với Đại Nha làm, một mình ta làm là được, cũng đơn giản thôi."
Thư Dư thấy bà hứng thú cao, tự nhiên cũng không phản đối, "Cũng được thôi, nhưng nãi người làm vậy có bận quá không ạ?"
"Không đâu, nếu bận thì bớt làm đi chút là được, ta chỉ muốn kiếm chút tiền thôi, không ép buộc."
Thư Dư cảm thấy lão thái thái mới là người sống rất thấu đáo, nàng đang suy nghĩ có phải trong nhà nên mua hai người hầu hay không. Cho dù lão thái thái không làm thêm thú nhồi bông kiếm tiền thì với tuổi tác của bà, còn phải lo việc nhà rất nhiều, cũng thực sự rất mệt mỏi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận