Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 462: Nhị cô nương tâm tư (length: 3870)

Kinh đại nhân nhíu mày, không hiểu rõ người này lại muốn ầm ĩ cái trò quỷ gì, vừa định phẩy tay bảo nàng đừng có lắm chuyện, thì quan viên vóc dáng thấp bên cạnh đã mở miệng hỏi, "Chuyện gì?"
"Đại nhân, ta và mọi người đều là nữ quyến Thư gia, dù nhà gặp nạn, nhưng chúng ta cũng từng là những cô nương có tên tuổi ở Đông An phủ này. Chúng ta dù lưu vong, cũng muốn giữ thể diện mà đi ra, ít nhất, cho chúng ta rửa mặt, sửa soạn một chút, không đến nỗi nhếch nhác rời Đông An phủ như vậy, xin đại nhân tác thành."
Kinh đại nhân nhíu mày, theo bản năng cự tuyệt, "Làm càn, ngươi xem bây giờ là giờ nào rồi, đợi các ngươi thu xếp xong thì mặt trời đã xuống núi."
Nhị cô nương sắc mặt biến đổi, mím môi.
Nàng có tâm tư riêng, hôm qua tuy tứ cô nương và đại cô nương nói những lời kia nàng không tham gia, nhưng tứ cô nương có câu nói chạm đến lòng nàng, rằng trong đám nữ quyến này, Thư Dư là xinh đẹp nhất.
Đây cũng là vì sao nàng rõ ràng như người vô hình, nhưng vẫn sống g·i·a·n nan trong phủ.
Trừ nàng ra, dung mạo tốt nhất chính là nàng.
Cũng không biết có phải con gái nhà họ Thư đều theo ông cụ nhà họ Thư không, nếu không trang điểm kỹ càng, nhan sắc đều rất bình thường. Nhị cô nương là người duy nhất giống mẹ, mẹ nàng đẹp nên mới trở thành th·i·ế·p thị được đại lão gia Thư gia từng y·ê·u th·í·c·h nhất, và nàng cũng trở thành con gái được xem trọng nhất.
Nhị cô nương dám khẳng định, nếu Thư Dư không trở về thì trên đường lưu vong nàng có khả năng nhất bị xem là người hy sinh.
Nhưng hiện tại có người đứng phía trước che chắn, nhị cô nương ít nhiều thở phào nhẹ nhõm, bèn cũng góp một tay.
Chỉ cần áp giải quan sai nhìn thấy dáng vẻ Thư Dư, cho dù có động tâm thì cũng sẽ không để mắt đến nàng.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Huống chi, hôm qua nàng đã đưa bậc thang cho nàng, nàng hết lần này tới lần khác không biết điều, thì còn cách nào khác?
Nhưng Kinh đại nhân hiển nhiên không vui, nhị cô nương vẫn không dám thách thức quyền uy của hắn vào lúc mấu chốt này.
Ngược lại người lùn kia lại nói, "Kinh đại nhân sao không giải quyết cho bọn họ một chút? Dù sao cũng là cơ hội cuối cùng, không chừng dáng dấp tốt thì lúc nào đó được người ta để ý, lại có thể sống những ngày tốt lành. Bất quá trang điểm thì không cần, chỉ cần lau mặt thôi."
Ba vị đại nhân tại đây đều là cáo già, mọi chuyện phát sinh trong phòng giam bọn họ đều biết hết, kể cả chuyện các nàng hôm qua ăn gì làm gì nói gì.
Nhị cô nương nói vậy, bọn họ rất dễ dàng đoán ra được kế hoạch của tứ cô nương lúc trước.
Người vóc dáng thấp là người của nhị hoàng tử, hắn xem thường việc Thư gia, thuộc phe tam hoàng tử, mà còn đang tranh đấu ngấm ngầm đến lúc này, nhưng hắn rất thích xem trò vui, hắn ước gì bọn họ náo càng lớn càng tốt.
Người có đôi mắt hẹp dài kia, biết rõ tính toán của các cô nương Thư gia nhưng vẫn không khỏi cau mày, nhưng hắn là người của tam hoàng tử, lần thẩm án này hắn không tiện đưa ra quá nhiều ý kiến, để tránh gây thêm chuyện, cho nên hắn không nói gì.
Kinh đại nhân không muốn đồng ý, nhưng người dẫn đầu áp giải lại là người của hắn, phải nghe theo sự dặn dò của hắn, dù Thư Dư có xinh đẹp như ti·ên cũng không dám động đến nàng.
Cho nên điểm này Thư Dư căn bản không cần lo lắng.
Kinh đại nhân suy nghĩ một chút, hắn không phản đối nữa. Hắn xưa nay không có chủ kiến, lần thẩm án này hắn tuy là chủ thẩm, nhưng người ở trên nhảy xuống né tránh lại là người của nhị hoàng tử.
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận