Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1843: Nguyên lai nàng có như vậy nhiều thân nhân (length: 3821)

Xem thường thì xem thường, nhưng đám người lại thực sự có hứng thú với việc vào núi.
Người nhà họ Lộ trước kia thường xuyên vào núi, ngay cả Thư Duệ lúc ấy tuổi còn nhỏ cũng phải vào núi cắt cỏ heo.
Nhưng hai năm nay lại ít đi hẳn, đại bộ phận thời gian đều ở trong thành, chẳng có cơ hội vào núi.
Dù sao cũng chỉ là chơi đùa ở vùng ven ngoài, không có gì nguy hiểm, vì thế mọi người sửa soạn một chút liền xuất phát vào núi, lão thôn trưởng để cháu trai nhà mình dẫn đường cho mọi người.
Chỉ có Lộ Nhị Bách ở lại, trò chuyện cùng lão thôn trưởng.
Sau khi trò chuyện với hắn, lão thôn trưởng cũng dần dần biết được thì ra người nhà họ Lộ mấy năm trước cũng không giàu có, thậm chí từng lâm vào cảnh khốn cùng sơn cùng thủy tận.
Mãi cho đến khi tìm được Lộ huyện chủ lưu lạc bên ngoài, những ngày này mới dần khá giả lên.
Hắn vốn còn lấy làm lạ, tại sao nhà họ Lộ đã có một vị hương quân, ngày tháng trong nhà đã tốt đẹp, mà mãi tới bây giờ mới đến tìm kiếm Phương bà bà, chẳng lẽ trước đó đều cho rằng Phương bà bà đã gặp nạn trong trận lũ lụt đó?
Bây giờ nghĩ lại, nhà họ Lộ khi đó là bất lực, bản thân còn khó đảm bảo a.
Nhưng có câu nói thế nào nhỉ? Mưa gió sau sẽ xuất hiện cầu vồng, nhà họ Lộ này chẳng phải là ví dụ điển hình nhất sao?
Mấy người đang nói chuyện, thì trong gian phòng lão thái thái cùng Phương bà bà lại khóc một trận.
Hai người dường như có chuyện nói mãi không hết, mãi cho đến buổi trưa, Phùng bà tử cuối cùng không nhịn được phải qua gõ cửa, dù khó khăn lắm mới gặp lại, dù có bao nhiêu lời muốn nói đi nữa thì cũng phải ăn cơm. Đặc biệt là hai người tuổi tác đều không nhỏ, không thể để đói được.
Mắt của lão thái thái và Phương bà bà đều đỏ hoe, lúc đi ra giọng cũng khàn khàn.
Lộ Nhị Bách có chút lo lắng: "Nương, dì, hai người khó khăn lắm mới gặp mặt, nhưng phải bảo trọng thân thể mới được."
Phương bà bà định thần lại, nhìn về phía Lộ Nhị Bách, ngập ngừng hỏi: "Đây là..."
"Đây là con trai thứ hai nhà ta, chính là cha của A Dư. Lần này là nó cùng lão tam đi cùng ta tới đây, còn có ba đứa cháu nội nữa." Lão thái thái vừa kéo tay muội muội vừa ngó đầu nhìn ra ngoài, lấy làm lạ hỏi: "Lão tam bọn họ đâu rồi?"
"Bọn họ vào núi rồi, giờ này chắc cũng sắp về ăn cơm trưa rồi."
Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài liền vang lên tiếng ồn ào hò hét.
Lão thái thái vui hẳn lên: "Về rồi."
Phương bà bà có chút vội nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy ba tiểu tử hưng phấn chạy vào, đầu đầy mồ hôi, vừa vào cửa đã tìm nước uống.
Đằng sau là Lộ Tam Trúc và Nguyên Quý kề vai sát cánh đi vào, không biết đang nói gì đó, mặt Nguyên Quý đỏ bừng lên.
Phương bà bà liền nói: "Đó là Nguyên Quý, đứa bé ta nhận nuôi năm ngoái."
"Là nó đó à." Lão thái thái đánh giá một lát, thấy dáng vẻ Nguyên Quý dường như có chút không chống đỡ nổi Lộ Tam Trúc, lập tức tiến lên đập mạnh vào tay hắn một cái: "Ngươi có phải lại bắt nạt người ta không?"
Lộ Tam Trúc liền kêu oan: "Nương, con nào có. Nguyên Quý là tiểu bối của con, con là trưởng bối sao có thể bắt nạt nó? Con vừa rồi là nói với nó sau khi về sẽ tìm cho nó một cái tức phụ, tiểu tử này ngại ngùng thôi."
Nguyên Quý lập tức nhận ra người trước mặt là ai, vội vàng cung kính chào hỏi.
Lão thái thái cười nói: "A Dư đều đã nói với ta về ngươi, ngươi là đứa bé ngoan, sau này ai bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi."
Trong lúc nói chuyện, lão thái thái giới thiệu con trai và các cháu nội của mình cho Phương bà bà.
Đối mặt với Phương bà bà, Lộ Tam Trúc thu lại thái độ cà lơ phất phơ, quy quy củ củ chào hỏi, cuối cùng cũng làm lão thái thái có sắc mặt tốt hơn.
Phương bà bà nhìn đám thân nhân trước mắt này, hốc mắt lại bắt đầu hoe đỏ.
( Hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận