Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 279: Ngân phiếu cho ta (length: 3802)

Thư Dư mấy người đã nhanh chân rời đi, Đại Hổ bị vợ chồng Văn phu tử đưa tới.
Vợ chồng hai người lúc này nhìn biểu cảm của Thư Dư, liền tỏ ra rất kỳ lạ.
Thư Dư âm thầm thở dài, làm phụ huynh học sinh, nàng vẫn muốn tạo cho thầy giáo một hình tượng ôn hòa, thiện lương, dễ nói chuyện.
Không ngờ thời gian không đợi ta, lại xảy ra chuyện này trước mặt thầy giáo.
Bất quá, Văn phu tử sẽ ra tay giúp đỡ trong việc vạch trần huyện lệnh, hiển nhiên cũng không phải người cổ hủ.
Quả nhiên, hai vợ chồng cười với Thư Dư, thậm chí còn rất vui vẻ nói: "Lộ cô nương không sợ cường quyền, đáng quý. Bất quá ba người kia không dễ sống chung, chỉ sợ bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Phu tử yên tâm, ta nắm chắc."
"Vậy thì tốt rồi." Vợ chồng Văn phu tử không nói thêm gì nữa, hai người đưa Đại Hổ đến, cùng hắn xác định rõ thời gian hành lễ bái sư, rồi mới rời đi.
Bạn bè của họ vẫn đang đợi ở đình nghỉ mát, cũng không tiện chậm trễ.
Đợi vợ chồng Văn phu tử vừa đi, Lộ Tam Trúc cũng coi như tỉnh táo lại, hắn vui vẻ cười ngây ngô cầm ngân phiếu.
Trong tay cầm một khoản tiền lớn, hắn liền có chút lo lắng bị kẻ gian dòm ngó, để ở đâu cũng không thích hợp, chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đi vài bước lại không yên tâm, nói với Thư Dư: "A Dư, ta không phải nằm mơ chứ? Bọn họ thật, thật cho ta mười lượng bạc? Ta thấy không thật lắm."
Thư Dư dừng lại, đột nhiên đưa tay về phía hắn: "Trước tiên đưa ngân phiếu cho ta xem chút."
Lộ Tam Trúc không nghi ngờ gì, trực tiếp đưa ngân phiếu.
Nhưng mà Thư Dư vừa thu tay lại, liền cất ngân phiếu vào trong ngực.
Lộ Tam Trúc, "? ? ?"
Lộ Tam Trúc, "! ! !"
Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại lấy ngân phiếu của hắn đi?
Lộ Tam Trúc muốn giật lại, nhưng vừa thấy người trước mặt là Thư Dư, lập tức rụt tay, không dám làm gì.
Sắc mặt hắn thay đổi, trở nên đáng thương hề hề: "Cái kia, A Dư à, ngân phiếu này xác thực là ngươi giúp ta lấy về, theo lý mà nói ngươi giữ cũng đúng chứ? Nhưng mà cái gì? Ta rốt cuộc ngâm nước lâu như vậy, khụ khụ, xác thực là có chút không khỏe, vậy ngươi cho ta ít tiền đi khám đại phu. Ta không cần nhiều, ngươi xem năm. . . hai lượng được không?"
Thư Dư không hề muốn lấy mười lượng bạc của hắn, nhưng cũng không thể cứ thế đưa cho hắn.
Ít nhất, không thể giao bạc cho hắn giữ. Nhìn bộ dạng hắn, liền biết chẳng mấy chốc sẽ tiêu hết.
Nàng chỉ nói: "Ngân phiếu muộn chút nữa đưa cho ngươi, về nhà rồi nói."
Lộ Tam Trúc ủ rũ, vô cùng buồn bã: "À." Hắn cảm thấy A Dư có thể sẽ không đưa cho hắn, trực giác của hắn luôn rất chuẩn.
Hai lượng không được, một lượng cũng được, hắn không công lao cũng có khổ lao chứ?
Một đoàn người đi được một đoạn, Đường Văn Khiên cùng người đồng môn của hắn liền dừng lại: "Lộ cô nương, chúng ta còn có chút việc phải về thư viện, không thể đi cùng các ngươi được nữa."
Thư Dư hiểu rõ: "Hôm nay, cám ơn các ngươi. Quần áo của người đồng môn, chờ tam thúc ta về sau giặt sạch sẽ rồi đưa cho ngươi, làm phiền ngươi chuyển giao giúp, cũng cám ơn hắn."
Đường Văn Khiên gật đầu, một lát sau lại có chút muốn nói lại thôi.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn thở dài, nói: "Cáo từ."
Hắn cùng người thư sinh đến báo tin lúc trước quay người rời đi.
Thư Dư dắt tay Đại Hổ, một đoàn người hướng ra khỏi rừng đào.
Nhưng chưa ra khỏi rừng, liền thấy một người vội vàng chạy tới, cười chào hỏi bọn họ: "Chư vị, dừng bước."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận