Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 706: Đại khoái nhân tâm (length: 3904)

Thư Dư: . . .
Thư Dư cảm thấy có chút xấu hổ, nàng không nghĩ đến Vương Trường Đông chẳng những lấy chính mình ra làm ví dụ, còn ngay trước mặt mọi người đại khen đặc biệt khen.
Mặc dù nàng cảm thấy không đúng với thực tế lắm, nhưng tốt xấu trước tiên cùng nàng nói một tiếng chứ, như vậy nàng có tâm lý chuẩn bị, còn có thể điều chỉnh tốt biểu tình, phối hợp chuẩn bị tốt bài phát biểu, cùng nhau cổ vũ mọi người mà.
Chuyện này, nàng vẫn có thể làm rất tốt.
May mà nàng trong lòng suy nghĩ nhanh nhạy, vẻ mặt bên ngoài lại rất trấn định, mỉm cười đối mặt với biểu tình kinh ngạc của mọi người.
Đặc biệt là mấy người đội năm kia, xem kìa, xem kìa, cằm của bọn họ đều nhanh rớt xuống đất rồi, thật là… Đại khoái nhân tâm.
Thư Dư khẽ liếc nhìn bọn họ một cái, nàng đã biết Mã Lộc cố ý lừa dối bọn họ, làm cho bọn họ tưởng rằng mình nhận được phần thưởng giống như những người khác.
Chẳng trách ngay cả người Thư gia cũng không biết, đến mức sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
“Sai gia, ngươi vừa nói gì? Ngươi nói Lộ Thư Dư thành, thành quản sự?” Vương Trường Đông đang nói chuyện hăng say thì bị ngắt ngang, liền có chút không vui, hắn nhìn người đội năm lên tiếng, "Sao thế, ta vừa nói không rõ sao? Còn muốn ta lặp lại lần nữa?"
"Không, không phải, nhưng nàng dựa vào cái gì?"
Mã Lộc lạnh lùng liếc hắn một cái, "Tai ngươi có vấn đề à? Vừa rồi sai gia không nói sao? Bởi vì Lộ cô nương hiểu biết chữ nghĩa, đánh được hổ, còn được tuần phủ đại nhân khẳng định, nàng làm quản sự có gì đáng kinh ngạc?"
Vương Trường Đông gật đầu, đúng vậy, mình nghe không rõ ràng còn cứ hỏi người ta làm gì?
Nghe xong Mã Lộc nói, lão đại đội năm đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Ngày đó ngươi rõ ràng nói với ta, phần thưởng của nàng cũng giống như của các ngươi."
"Đúng đó, chúng ta đều có hai ngày nghỉ, năm cân lương thực, một lượng bạc, không phải gần giống nhau sao?" Người sau lưng Mã Lộc cười nói, ra vẻ thích thú khi thấy người gặp họa.
“Ngươi…” Lão đại đội năm tức muốn hộc máu.
Bọn họ đều bị người đội ba lừa hết, mấy tên chó chết này, thế mà lại giấu diếm chuyện lớn như vậy.
Lộ Thư Dư là quản sự? Nàng thế mà lại thành quản sự? Thật là thiên lý khó dung, dựa vào cái gì?
Không chỉ có người đội năm trong lòng phẫn hận, mà những người khác lúc này cũng có tâm tình phức tạp.
Bọn họ nhớ lại khi Thư Dư mới tới, tất cả các đội đều không vui lòng nhận họ, hết lần này đến lần khác muốn đẩy nàng ra ngoài, vì chuyện này còn suýt chút nữa làm sai gia không vui.
Lúc trước bọn họ còn chế giễu đội chín hai cô nương, cảm thấy các nàng có thể bắt được gà rừng đã là tốt rồi. Còn đoán rằng các nàng vào núi mấy ngày liền sẽ chịu không nổi, sợ hãi mà chạy về, rồi đổi việc.
Không ngờ mới có thời gian ngắn chưa đầy nửa tháng, người ta đã một bước lên trời, đứng trên đầu bọn họ.
Lúc này trong lòng bọn họ hối hận đến ruột gan muốn xanh, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy bọn họ đã thu nhận người vào đội mình rồi, thật tiện nghi cho đội ba.
Thư Dư nhìn biểu tình của mọi người, cho dù bọn họ không nói, mình cũng đoán được bảy tám phần.
Bọn họ cũng không nghĩ xem, bọn họ có năng lực như Mã Lộc của đội ba sao? Có đảm lượng của họ sao? Không có thì đừng nói đừng nghĩ gì hết.
Vương Trường Đông thấy mọi người đều không nói gì, liền hừ lạnh một tiếng, "Các ngươi còn có ý kiến gì không?"
Hắn liếc mắt nhìn mấy người đội năm, người kia lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.
Bất quá vì bị ngắt lời như vậy, Vương Trường Đông cũng không có hứng thú nói tiếp nữa.
Thấy thời gian không còn sớm, hắn dứt khoát bắt đầu sắp xếp công việc.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận