Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1416: Ta có sự thỉnh Thư Dư tỷ hỗ trợ (length: 3986)

Bà Đào suýt nữa tức đến ngã ngửa, cha con hai người này, cha con hai người này là chuyên môn tới kéo chân bà hay sao?
Một người thì chuyện gì cũng chiều theo Mạnh Duẫn Tranh, còn người kia thì chẳng phân biệt xa gần, nên giúp ai cũng không biết.
Bà còn trông cậy vào con gái tới giúp một tay, bây giờ thì hay rồi, tay con bé lại đặt lên người Lộ Thư Dư.
Bà Đào tức đến muốn chết, cũng chẳng quản Mạnh tiểu thúc, quay đầu đi thẳng ra cửa.
Mạnh Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn bóng bà ta, sau đó bảo Hạ Duyên đưa Mạnh tiểu thúc đi khách sạn.
Mạnh Hàm thì ở lại, nhưng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Mạnh Duẫn Tranh, trong lòng lại có chút sợ hãi, hối hận không đi khách sạn cùng cha.
Thư Dư lại nhìn nàng cười nhẹ nhàng, "Đi thôi, đi xem phòng nào."
Tiểu viện Mạnh Duẫn Tranh thuê có ba gian phòng, ra vào đều tiện, lại muốn ở lại tốt mấy tháng, khi có điều kiện, hắn sẽ không bạc đãi bản thân.
Vì vậy hắn một phòng, Hạ Duyên một phòng, ngoài ra còn có một thư phòng.
Trong phòng hắn có một giường lớn và một cái giường nhỏ, giường nhỏ thỉnh thoảng cho Hạ Duyên ngủ. Có mấy lần dì Hà có việc ở lại qua đêm, sẽ ở trong phòng Hạ Duyên, hắn thì sang phòng Mạnh Duẫn Tranh ngủ giường nhỏ.
Lần này Mạnh Hàm tới ở, cái giường nhỏ này liền cho nàng ngủ.
Thư phòng bên kia có một chiếc giường nhỏ, để cho Ứng Tây.
Mạnh Hàm vào phòng, đánh giá một lượt, không phát biểu ý kiến gì, rồi ngồi xuống giường.
Thư Dư vừa định nói chuyện với nàng, Mạnh Duẫn Tranh ở ngoài gọi nàng.
Nàng đành phải nói với Mạnh Hàm, "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi một lát sẽ quay lại."
"Được."
Thư Dư ra ngoài, Mạnh Duẫn Tranh vuốt ve tóc nàng, áy náy nói, "Xin lỗi, ta không biết tiểu thẩm họ cũng sẽ tới."
Tiểu thúc sẽ tới, điều này Mạnh Duẫn Tranh đã chuẩn bị tâm lý.
Lần trước ngày công bố kết quả thi phủ, Mạnh tiểu thúc cũng tới.
Nhưng bà Đào vẫn luôn không thích hắn, lần này không chỉ đi cùng, còn dẫn con gái và cháu gái tới, thậm chí còn có ý muốn gán ghép hắn với Đào Cầm.
Nếu không có Mạnh tiểu thúc ở đó, Mạnh Duẫn Tranh không muốn làm khó người trưởng bối vẫn luôn có thiện ý với mình, hắn sẽ trực tiếp bảo Hạ Duyên đuổi bà Đào ra ngoài, mặc kệ bà ta là tiểu thẩm hay đại nương gì.
Thư Dư kéo tay hắn xuống, "Không sao, chuyện này có gì đâu? Bà ta ở đó làm loạn cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi. Bà ta đâu phải mẹ ngươi, cũng không coi là trưởng bối đúng nghĩa của ngươi, nói khó nghe một chút, thật muốn làm chủ cũng chẳng làm được gì."
"Ừ, hai ngày nữa ta sẽ về Mạnh gia tế bái mẹ ta, sau đó sẽ trực tiếp về Giang Viễn huyện."
"Được, về Giang Viễn huyện, đó chính là địa bàn của chúng ta."
Mạnh Duẫn Tranh thấy tâm trạng nàng cũng không tệ lắm, liền không nhắc tới người nhà họ Mạnh nữa, sau đó hỏi tới Đông Thanh quan chủ.
Nghe nói bà ta vừa xem xong tửu lâu đã lập tức ra khỏi thành, Mạnh Duẫn Tranh cũng hết nói nổi, đúng là vôi vã quá mức.
Hai người ở ngoài nói chuyện hồi lâu, Mạnh Hàm đã thu dọn xong mệt mỏi rã rời, vẫn chưa thấy Thư Dư về phòng.
Ngay lúc nàng đang kinh ngạc đoán xem hai người họ có thực sự ngủ cùng nhau hay không, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.
Mạnh Hàm đột nhiên giật mình ngồi dậy, Thư Dư dừng bước, nhỏ giọng, "Ta đánh thức ngươi à?"
"Không không, ta vẫn luôn thức, ta đang đợi ngươi."
Thư Dư hoang mang, "Đợi ta? Ngươi đợi ta làm gì?"
Mắt Mạnh Hàm sáng long lanh, không có chút buồn ngủ nào, thấy Thư Dư đóng cửa phòng lại, vội vàng đứng dậy bước lên hai bước, nói, "Ta có việc muốn nhờ Thư Dư tỷ tỷ giúp."
( hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận