Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 877: Hoảng hốt Lý thị (length: 3770)

Lý thị cả người đều ngơ ngác, mở to hai mắt nhìn khó tin vào cảnh tượng trước mắt.
Mà giờ phút này trong sân đều là người đang quỳ, Lý thị và Lan Hoa đứng ở cửa ra vào thì lại có vẻ quá mức đột ngột.
Hai người sắc mặt hoảng hốt, tuy các nàng không biết Hướng Vệ Nam, nhưng biết Hồ Lợi mà, thấy bọn họ nhíu mày nhìn qua, hai người theo bản năng cũng hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Hướng Vệ Nam lúc này mới mở thánh chỉ ra, bắt đầu tuyên đọc, "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Đông An phủ Lộ Thư Dư. . . đặc xá tội lỗi. . . đại nghĩa đáng khen. . . tặng ngươi làm hương quân. . ."
Đám người đầu ong ong, cứ như nghe hiểu mà lại hình như không hiểu vậy.
Một hồi lâu sau, Hướng Vệ Nam đọc xong, Thư Dư mới đưa tay ra tiếp chỉ, "Lộ Thư Dư tiếp chỉ, khấu tạ hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Người nhà họ Lộ khác cũng đồng thanh hô vạn tuế, dân làng theo bản năng cũng hô theo.
Hướng Vệ Nam đưa thánh chỉ cho Thư Dư, nàng ta đứng dậy.
Người nhà họ Lộ trừ người đại phòng ra, những người khác đều đã sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc này cũng lục tục đứng dậy.
Nhưng dân làng Thượng Thạch thôn thì ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, vẫn còn quỳ trên mặt đất bất động, cứ như nhập định vậy.
Lộ Nhị Bách phải tiến lên trước đỡ Phạm Trọng dậy, "Thôn trưởng, đứng lên trước đã."
Phạm Trọng đến thở mạnh cũng không dám, kinh ngạc nghiêng đầu qua nhìn Lộ Nhị Bách hỏi, "Ta, ta vừa rồi có nghe lầm không? Thánh chỉ trên kia, là, là ý gì?"
"Ý là A Dư nhà ta đó, đã làm ra được một thứ đồ có lợi cho dân cho nước, đưa cho quan phủ địa phương, quan phủ lại trình lên đến trước mặt hoàng thượng. Hoàng thượng ban ân, đặc biệt miễn xá cho A Dư nhà ta trở về quê cũ, còn phong làm hương quân."
"Tê. . ." Phạm Trọng hít một ngụm khí lạnh kinh hãi.
Dân làng xung quanh đã lục tục đứng dậy, ban đầu còn chưa hiểu rõ lắm nội dung thánh chỉ, sau khi nghe Lộ Nhị Bách giải thích như vậy, tất cả mọi người đều chấn kinh quay đầu nhìn Thư Dư.
Con, con bé này, vậy mà lại thành, thành hương quân? ? ?
Trời ơi, chuyện này cũng quá lợi hại đi! !
Tiểu viện vốn còn im lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được, lúc này lập tức ồn ào ong ong tiếng bàn luận kinh thán của dân làng.
Sau khi tiếng bàn tán truyền đi từng tầng từng lớp, rất nhanh đã đến tai Lý thị còn đang ở ngoài cổng viện.
Cả người Lý thị đều lung lay, nàng ta nghi ngờ mình nghe lầm, không khỏi nhìn sang con gái bên cạnh, "Lan Hoa, con nghe chưa? Cái thánh chỉ kia con nghe rõ không?"
"Con nghe rõ rồi." Lan Hoa cũng ngơ ngác, nhưng kỳ thật cho dù không có dân làng truyền lời, nàng cũng đã hiểu ý nghĩa của thánh chỉ.
Mắt nàng hơi sáng lên, hít sâu một hơi, "Nương, nương, tỷ A Dư là hương quân! !"
Giọng Lan Hoa kích động không thôi, khiến dân làng bên cạnh đều nhìn qua, lúc này mới ý thức được người đại phòng còn ở ngay bên cạnh.
Trong chốc lát, có người chua chát nhìn các nàng, "Nhà Đại Tùng, Lộ gia các người coi như là rạng danh tổ tông rồi."
"Cũng đúng, hương quân là cô nương có thân phận cao nhất ở Giang Viễn huyện ta phải không?"
"Nói đến mới nhớ, chẳng phải Lan Hoa mới bị từ hôn gần đây thôi sao? Nhà Cát kia mà biết thì cũng hối hận c·h·ế·t mất?"
Có bà thím còn cười nói với các nàng, "Ta thấy chứ, cái hôn này lui tốt. Lan Hoa à, bây giờ tỷ ngươi thành hương quân rồi, ngươi là em gái cũng sẽ được thơm lây thôi. Lúc này ngươi lại nói chuyện hôn sự, vậy tương lai nhà chồng chắc chắn sẽ còn tốt hơn nhà Cát nhiều, đây chính là, họa nhờ phúc."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận