Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 93: Mua xe la (length: 3915)

Thư Dư cùng Vu quản gia đi xem số son phấn còn lại, kỳ thật cũng không tệ lắm, trừ mấy loại thật sự chẳng ra sao ra thì, hai mươi hộp còn lại so với son phấn mà Thúy Hoa các nàng mua ở tiệm trên trấn còn tốt hơn một chút.
Thư Dư nói cám ơn, Vu quản gia liền đi, cùng hắn cùng rời đi còn có Toàn tr·u·ng nhân đã cầm tiền hoa hồng.
Thư Dư ở lại để xem xét cửa hàng, hiện giờ trong cửa hàng chỉ còn lại nàng một người, nàng phải dựa vào bố cục của cửa hàng này mà suy nghĩ thật kỹ nên bố trí như thế nào.
Đến khi ra khỏi cửa hàng, Vu quản gia mới nhỏ giọng nói với Toàn tr·u·ng nhân, "Chuyện vừa rồi ngươi phải giữ bí m·ậ·t cho ta, đặc biệt là chuyện tiền thuê. Lão gia nhà ta cũng biết gia cảnh của họ, lại thêm có gốc gác như vậy, biết nhà bọn họ gặp chút kinh hãi, gặp tai bay vạ gió. Gặp thì có duyên giúp được chút nào hay chút đó, cũng coi như là giúp bọn họ. Không trực tiếp miễn tiền thuê cũng là chiếu cố lòng tự trọng của cô nương kia. Chỉ là chuyện này mà nói ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ p·h·á hỏng giá cả thị trường."
Toàn tr·u·ng nhân hiểu ý, "Rõ ràng rồi."
Vu quản gia đưa cho Toàn tr·u·ng nhân một lượng bạc, cười cười rồi rời đi.
Vu gia vốn không để tâm đến chút tiền thuê cửa hàng, nếu có thể, lão gia đã nghĩ trực tiếp bán cửa hàng đi rồi. Chỉ là hiện tại vừa mới tuyên bố với bên ngoài rằng phu nhân bị b·ệ·n·h nặng, quay đầu lại liền vội vàng bán cửa hàng mà bà ấy quản lý thì người ngoài khó tránh khỏi suy đoán lung tung, sinh thêm chuyện. Thuê một thời gian trước, đợi tiếng gió qua rồi bán lại cũng không muộn.
Hơn nữa sau khi nghe lời sư thái kia, lão gia dạo gần đây vẫn luôn làm việc t·h·i·ệ·n. Đặc biệt là chuyện của hài t·ử, đặc biệt để bụng. Cặp song sinh kia suýt chút nữa gặp nạn, gặp được đương nhiên là phải giúp.
Thư Dư sau khi xem hết trong ngoài cửa hàng, trong lòng rất hài lòng.
Lập tức nàng lại đi mua chút vải vóc loại tốt ở cửa hàng tơ lụa bên cạnh, mang theo son phấn đã chọn kỹ càng liền chuẩn bị về.
Khi đi ngang qua hàng xe ngựa, Thư Dư dừng chân, phải mua xe, không nói xe ngựa thì cũng phải mua một cỗ xe la, tiện cho việc giao hàng.
Nàng đã hỏi thăm rồi, bên G·i·a·ng Viễn huyện này không có nhiều ngựa, đừng mơ có ngựa tốt, những nhà có tiền thế lực đều đến phủ thành mua. Cho nên giá ngựa xấp xỉ khoảng mười lăm lượng đến hai mươi lăm lượng.
Giá con la rẻ hơn nhiều, thấp nhất tám lượng, cao nhất mười hai lượng.
Thư Dư do dự một lát, xoay người đi chợ trâu ngựa.
Nửa canh giờ sau, nàng dắt ra một cỗ xe la, người bán đứng phía sau nàng không ngừng thở dài, "Tiểu cô nương cũng rất biết mặc cả." Còn tưởng rằng thấy nàng tuổi còn nhỏ lại vẻ mặt ngơ ngác có thể hời được một món.
Không ngờ rằng con la vốn giá mười hai lượng lại bị mặc cả rẻ đi một lượng, vậy cũng coi như thôi, toa xe phía sau lại đẹp lại chắc chắn, lại còn bị nàng lừa luôn rồi.
Con la cộng thêm toa xe, nàng chỉ trả mười hai lượng, coi như toa xe đẹp như vậy được tặng không.
Thư Dư cười tủm tỉm, để đồ lên xe la, một đường dắt xe ra khỏi cổng thành, lúc này mới leo lên xe ngồi, hướng Thượng Thạch thôn mà đi.
Nàng đã học được cách đ·i·ề·u khiển xe la, hai lần trước thuê xe, nàng vẫn luôn giao lưu với người đánh xe, còn thử tự mình lái.
Thư Dư có khả năng học hỏi cao, con la này cũng ngoan ngoãn, một đường đều thuận lợi.
Vừa mới đến cổng Thượng Thạch thôn, xe la đã hấp dẫn sự chú ý của dân làng.
Cả thôn, nhiều nhất cũng chỉ có hai con trâu một con l·ừ·a mà thôi, thật không ai mua xe la cả.
Vì Thư Dư đã từng thuê xe la hai lần, nên mọi người cho rằng lần này nàng cũng thuê, liếc mắt nhìn qua liền quay đi xì xào bàn tán.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận