Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 784: Đi tìm người (length: 3795)

Lúc này đã là ba mươi Tết, hai người này nói thế nào cũng nên trở về rồi chứ.
Ai ngờ người nhìn thấy lại là Vương Trường Đông, Thư Dư thoáng sững sờ.
"Vương quản sự?" Nàng vội vàng nghiêng người né sang để người đó đi vào, "Sao ngươi lại tới đây, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có việc gì, không có việc gì, à, không đúng, là tìm ngươi có chút việc. Đây, cái này cho ngươi."
Vương Trường Đông lấy cái hầu bao từ trong tay áo ra, đưa cho Thư Dư.
"Cái gì đây?" Thư Dư nắn nắn, cảm giác bên trong dường như là một tờ giấy.
Chẳng lẽ là ngân phiếu?
Ừm, có khả năng, không lẽ Vương Trường Đông vì muốn chiếu cố nàng mà còn cố ý nhân dịp Tết đến đưa tiền cho nàng sao?
Nàng nghĩ rất hay, nhưng rõ ràng là đã nghĩ nhiều rồi.
Vương Trường Đông uống một ngụm nước nóng do lão thái thái bưng qua, thoải mái thở ra một hơi, lúc này mới nói: "Ta cũng không biết bên trong này là cái gì. Vừa mới cách đây không lâu, có một vị đạo cô tới Chính Đạo thôn, hỏi thăm ta về chuyện của ngươi. Biết ngươi không có ở trong thôn, liền nhờ ta chuyển vật này cho ngươi."
Đạo cô??
Sắc mặt Thư Dư đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt trở nên vội vàng: "Ngươi nói đạo cô, có phải là người hơn bốn mươi tuổi, trông mặt mũi hiền lành, bên hông treo một cây sáo trúc không?"
"À? Đúng đúng đúng, là có một cây sáo trúc. Nàng nói là cố nhân của ngươi, Lộ cô nương. Thật là người quen của ngươi à?"
Thư Dư có chút kích động: "Đúng, là sư phụ ta."
Nàng quả thật đã tới. Bọn họ đoán không sai, nàng thật sự đã tới tây nam, quả thực đã tìm được đến Chính Đạo thôn.
Chỉ là, sao lại cứ đúng hôm nay tới cơ chứ, đây chẳng phải là bỏ lỡ rồi sao?
"Sư phụ ta bây giờ đang ở đâu?"
Vương Trường Đông lắc đầu: "Nàng đi rồi, ta cũng không biết đi đâu."
Hắn đem lời mà Đông Thanh quan chủ đã nói chuyển lại cho nàng.
Thư Dư nhíu mày, cái gì gọi là không nên cưỡng cầu gặp nhau? Đã tìm tới tận cửa, chỉ cách một quãng đường ngắn như vậy, muốn gặp không phải rất dễ dàng sao? Sao không đợi thêm một chút?
Thư Dư đi thẳng vào lều dắt con la ra, rồi dắt nó đi thẳng ra ngoài cửa.
"Bà ơi, sư phụ con chắc đang ở gần huyện Hắc Thường. Con đi tìm thử xem, nếu tìm được sẽ đưa người về ăn cơm tất niên."
Lão thái thái đương nhiên không có ý kiến. Đông Thanh quan chủ là sư phụ của A Dư, cũng là ân nhân của nhà bọn họ. Biết nàng ba mươi Tết còn ở bên ngoài, mời nàng về làm khách là điều nên làm.
Vì vậy bà cũng không ngăn cản, chỉ đưa một cái áo choàng và mũ rộng vành cho Thư Dư: "Con đi đi, cẩn thận, mặc ấm vào một chút."
Thư Dư nhận lấy, rồi quay sang nói với Vương Trường Đông vẫn còn đang ngồi trong nhà chính: "Vương đại ca, đa tạ ngươi đã tới báo cho ta tin này. Ta phải đi tìm người trước, có chuyện gì, để sau hãy nói."
Giọng nói vừa dứt, người cũng không thấy đâu.
Vương Trường Đông không ngờ nàng lại để tâm đến vị đạo cô kia như vậy. Sớm biết thế, hắn dù có phải dùng sức giữ lại cũng phải giữ người ở lại rồi.
Thư Dư đi rồi, hắn ở lại đây cũng không có việc gì, đặt chén trà xuống, Vương Trường Đông liền cáo từ.
Lão thái thái cảm kích hắn đã đặc biệt tới báo tin, dúi cho hắn ít bánh kẹo điểm tâm bảo hắn mang về.
Vương Trường Đông vội vàng cảm tạ rồi rời đi.
Thư Dư cưỡi con la, nhanh chóng chạy về hướng Chính Đạo thôn.
Theo như lời Vương Trường Đông nói, sư phụ mới đi chưa được một canh giờ. Nàng không có thú cưỡi, nếu chỉ đi bộ thì cũng sẽ không đi quá xa, chắc chỉ ở mấy thôn gần Chính Đạo thôn mà thôi.
Thế nhưng Thư Dư tìm rất lâu vẫn không tìm được người. Mắt thấy trời dần tối sầm lại, nàng đành phải bực bội cưỡi la quay trở về thành.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận