Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 170: Đại Nha có bạn tốt (length: 3933)

Thấy Mạnh Duẫn Tranh không phản ứng, Hướng Vệ Nam lại nói, "Ngươi cảm thấy, chúng ta có thể hay không theo vị Lộ cô nương kia mà biết được một ít sự tình của Thư gia?"
Mạnh Duẫn Tranh lắc đầu.
Hướng Vệ Nam phất tay áo bỏ đi, "Còn thật coi mình là câm."
Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Duẫn Tranh và Triệu Tích đang gặm đùi gà, người sau ném xương gà, xoa xoa tay, "Ngươi nói Lộ cô nương thông minh như vậy, tài giỏi như vậy, bao lâu có thể phát hiện chúng ta là giả?"
Mạnh Duẫn Tranh liếc hắn một cái rồi bỏ đi.
Thư Dư còn không biết mình được đánh giá cao như vậy trong lòng anh chàng ngốc Triệu Tích, nàng vừa về đến cửa hàng, liền thấy Đại Nha đang nói chuyện phiếm với người khác.
Ban đầu còn tưởng là khách đến, kết quả nhìn kỹ lại, thì ra là... Ngụy cô nương?
Ngụy Lam cũng thấy nàng, vẫy tay về phía nàng, "A Dư."
Thư Dư bước chân hơi lảo đảo, A Dư? Họ khi nào thì thân thiết như vậy, chẳng phải mới gặp mặt một lần sao?
Nàng bước vào, cười với Ngụy Lam, "Ngụy cô nương sao lại đến đây?"
"Ta tìm hai ngày mới tìm được chỗ này, không ngờ vừa đến đã gặp Đại Nha, ta mới biết Đại Nha là tỷ tỷ của ngươi, chúng ta liền trò chuyện, tâm tình ta bây giờ tốt hơn nhiều."
Tuy Ngụy Lam cũng đã hòa ly, nhưng tình cảnh của nàng không giống Đại Nha.
Đại Nha rõ ràng là chịu nhiều đau khổ, cả nhà Trương gia đều là người ác, cho nên mọi người càng đồng cảm thương xót Đại Nha, dù Trương Thụ trở thành phế nhân, mọi người cũng cho rằng hắn bị quả báo.
Ngụy Lam thì khác, nàng lấy Chu Kiến chưa lâu, chẳng những không khổ sở gì. Thậm chí nhà nàng có nhiều anh em lại rất mạnh, Chu Kiến là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, hàng xóm láng giềng đều cảm thấy sau khi hai người thành thân, Chu Kiến mới là người sống không thoải mái.
Hiện giờ thấy Ngụy Lam không việc gì, Chu Kiến lại bị đánh gần chết, thành người mù câm, lại cảm thấy hắn là người thiệt.
Đương nhiên, cũng không ai nói gì với Ngụy Lam, dù sao anh em nhà nàng đều không phải dạng vừa.
Nhưng những ánh mắt soi mói đó vẫn khiến Ngụy Lam rất khó chịu. Rõ ràng nàng mới là người bị hại, bây giờ lại làm như nàng sai.
Ngụy Lam không muốn ở nhà, liền ra ngoài hít thở không khí.
Gặp Đại Nha, nàng lại càng thấy mình may mắn.
Mới hai ngày, nàng đã chịu không nổi những ánh mắt kỳ lạ đó. Nhưng Đại Nha lại chịu đựng hai năm bị người ta chỉ trỏ, người ta nói nàng không sinh được, nàng có nỗi khổ khó nói, còn bị nhà chồng bắt nạt.
Ngụy Lam nghĩ nếu ngày đó không bắt gặp Chu Kiến dan díu, chỉ sợ hai năm sau, nàng cũng sẽ rơi vào tình cảnh tương tự.
Đến lúc đó, nàng có lẽ sống không nổi một ngày.
May mà, bây giờ cả hai đều đã thoát ra.
"A Dư." Đại Nha gọi Thư Dư, "Ngươi trước đây nói muốn để vài chậu hoa trang trí trong tiệm, Ngụy Lam nói nhà hàng xóm của nàng có một bà cụ trồng rất nhiều hoa, đều rất đẹp. Ta muốn đi xem, nếu thấy hợp thì mua vài chậu về."
Nàng rất hào hứng, Thư Dư đương nhiên không có ý kiến.
"Được đó, tỷ đi xem cũng tốt, đừng chọn loại quá phức tạp, hương thơm cũng đừng quá nồng, đơn giản nhẹ nhàng là được."
Đại Nha liên tục gật đầu, "Ừ, vậy chúng ta đi ngay bây giờ."
Nàng đứng dậy muốn đi cùng Ngụy Lam, xem ra hai người đã trò chuyện khá lâu, có vẻ đã thân thiết rồi.
Thư Dư cúi xuống lấy bạc, "Ta đưa tỷ một lượng bạc trước, không đủ thì..."
Đại Nha đã chạy mất, "Không cần, ta có rồi."
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận