Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 296: Chợ đen là cái gì? (length: 3900)

Trương công tử ba người hoảng sợ, "Ngươi đừng hù chúng ta, cái gì chỗ dựa?"
Đinh Văn Hi mặt nghiêm túc, "Ta không có nói đùa đâu, các ngươi cũng biết thời gian trước huyện Giang Viễn chúng ta xảy ra chuyện, vị huyện lệnh trước bị bắt rồi, tân đại nhân họ Hướng kia cũng không biết có địa vị thế nào. Chúng ta đám thương hộ ở huyện Giang Viễn này không ai sánh nổi hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là người nhà Lộ, mới khai trương cửa hàng, vị Hướng đại nhân kia đã phái hai người quan sai đưa lễ lớn tới."
Trương công tử đột nhiên cứng họng, "Nữ nhân kia có quan phủ làm chỗ dựa?"
"Không phải sao? Ta lúc trước nghe các ngươi nói chuyện hoa đào rừng liền cảm thấy kỳ lạ. Đám quan sai do Hướng đại nhân mang đến bận rộn như thế, sao tự nhiên lại xuất hiện ở hoa đào rừng, còn đi quản chuyện nhỏ nhặt của các ngươi? Mà lại rõ ràng còn thiên vị Lộ cô nương nữa, đúng không?"
Ba người trước đó không nghĩ nhiều, dù sao lúc ấy chỉ nghĩ không muốn dính dáng gì tới nha môn, tranh thủ tống cổ vị quan sai họ Hồ kia sớm là tốt rồi.
Nhưng giờ nghĩ lại thì quả thật không hợp lý.
Hóa ra là nguyên do này.
Trương công tử lập tức khẩn trương, "Vậy, vậy nữ nhân đó sẽ không tìm quan sai tới gây phiền phức cho chúng ta chứ?"
Đinh Văn Hi trầm tư một lát rồi lắc đầu, "Ta thấy chắc là không, nếu nàng thật sự không bỏ qua, vậy hôm qua đã có quan sai ở đó, không phải càng thuận tiện sao? Rõ ràng là họ không muốn làm lớn chuyện. Có điều, nếu như các ngươi tự tìm đến cửa thì... "
"Chúng ta đương nhiên sẽ không."
"Vậy thì tốt, với cả ngọc bài kia chắc không phải nàng cầm. Nếu không với quan hệ của nàng và Hướng đại nhân kia, ngọc bài đó chắc đã rơi vào tay Hướng đại nhân rồi, vậy các ngươi đã bị đưa tới nha môn thẩm vấn từ lâu rồi."
Ba người Trương công tử gật gật đầu, có chút sợ hãi.
Chỉ là đường đi của Thư Dư không thông, vậy cơ hội tìm lại ngọc bài của họ, chẳng phải càng nhỏ sao.
"Ta đoán chừng ngọc bài còn ở hoa đào rừng, các ngươi tranh thủ thời gian đi tìm thêm lần nữa đi, ta cho các ngươi mượn thêm vài người giúp một tay."
Ba người lập tức cảm tạ Đinh Văn Hi, không bao lâu liền rời khỏi phủ Đinh.
Đinh Văn Hi cười tủm tỉm nhấp hai ngụm trà, tâm tình thoải mái.
Sau nửa ngày, hắn dặn dò tiểu tư bên cạnh, "Ngươi đi nói với Tiểu Vân bên cạnh nhị tiểu thư, nói là để Lộ cô nương cứ yên tâm, phía Trương công tử sẽ không tới làm phiền nàng nữa."
"Vâng."
Lúc này Thư Dư cũng đã bị Đinh Nguyệt Hoa kéo về viện tử, vừa vào cửa, Đinh Nguyệt Hoa liền mở to mắt tò mò nhìn nàng, "Ngươi mau nói cho ta nghe đi, chuyện của Trương công tử rốt cuộc là sao?"
Thư Dư bất đắc dĩ, chỉ có thể kể lại chuyện hôm trước một lượt. Có điều liên quan tới Lan Hoa, nàng không nói thân phận của Lan Hoa, chỉ nói là một vị cô nương.
Đinh Nguyệt Hoa nghe xong cười lạnh, "Đáng đời."
Thư Dư xoa xoa thái dương, "Ta cũng không ngờ tới, bọn họ vậy mà lại xuất hiện ở nhà các ngươi. Còn nói ta trộm ngọc bài của họ, đúng là buồn cười."
"Bọn họ chắc là mất ngọc bài nên luống cuống, nên mới gấp gáp muốn tìm người chết thay."
Thư Dư giật mình kêu lên, "Người chết thay? Ta?"
Nàng cau mày, "Cái ngọc bài này quan trọng đến vậy sao? Đúng rồi, họ còn nhắc tới chợ đen, cái đó là cái gì?"
"Ừm... Cái này..." Đinh Nguyệt Hoa xoa xoa trán, khó trả lời.
Thư Dư kéo nàng, "Sao vậy, đây là chuyện nghiêm trọng lắm, khó nói sao? Vậy ngươi càng phải nói cho ta biết, không thì ta cứ mờ mịt thế này, nhỡ Trương công tử lần sau lại tìm ta gây chuyện thì ta chết thế nào cũng không biết."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận