Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ - Chương 1269: Sư đồ gian muốn hiểu nhau sao (length: 3804)

Khâu đạo cô lắc đầu, "Chỉ cần được quan chủ đồng ý là được."
Thư Dư, "..." Sư phụ này thật là tùy hứng nha.
"Vậy sư phụ không đồng ý, chủ yếu là vì những việc Miêu lão gia làm không được coi là chính đạo?"
"Quan chủ nói như vậy."
Thư Dư nhíu mày, "Sư phụ không nhân dịp này để Miêu lão gia làm thêm nhiều việc thiện, như vậy là có cơ hội dời đèn của tỷ tỷ hắn qua sao?"
Khâu đạo cô im lặng hồi lâu, vẻ mặt hơi phức tạp, "Người có thể gặp được quan chủ... không nhiều."
Thư Dư ngẩn người, phải rồi, sư phụ của nàng nói về cảnh giới thì rất cao, đến cả hoàng đế còn gặp được, thậm chí còn dẫn vào làm khách quý, người bình thường đâu phải cứ muốn gặp là gặp được.
Ngay cả nàng là đồ đệ đây, cũng không gặp sư phụ được mấy lần, nghĩ lại thấy cũng khá chua xót.
"Cho nên, ý của ngươi là, Miêu lão gia tháng nào cũng đến đạo quan, đã đến như vậy suốt nhiều năm, nhưng chưa từng gặp sư phụ lấy một lần?"
Khâu đạo cô gật đầu.
Thư Dư nhất thời không biết nên khâm phục Miêu lão gia, hay là khâm phục sư phụ nhà mình.
Trong lòng nàng bắt đầu suy tính, về việc ngọn đèn của tỷ tỷ Miêu lão gia có thể chuyển đến dưới tòa Tổ sư gia hay không, điểm này Thư Dư không dám chắc chắn cũng không thể tự quyết định.
Nhưng mà, đợi đến khi sư phụ trở về, giúp Miêu lão gia gặp sư phụ một lần, chắc là vẫn được chứ?
Lấy điều kiện như vậy, để Miêu lão gia mua lại chợ đen rồi bán cho bọn họ, vẫn là có thể thương lượng được.
Nàng ngước mắt nhìn Khâu đạo cô, người sau không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an.
Quả nhiên, Thư Dư đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, một tay khoác lấy cánh tay Khâu đạo cô.
"Khâu sư tỷ..."
Giọng nàng kéo dài luyến láy như 'cửu chuyển thập bát loan', Khâu đạo cô không khỏi rùng mình, đến cách xưng hô cũng đổi, "Lộ thí chủ, bỏ tay ra trước đã."
"Là thế này, Khâu sư tỷ, ta có chuyện muốn nhờ Miêu lão gia giúp đỡ." Thấy Khâu đạo cô ngạc nhiên nhìn sang, dường như nghĩ rằng một cô nương nhà đàng hoàng như nàng mà lại đi tìm người như Miêu lão gia giúp đỡ thì hẳn cũng là chuyện không đứng đắn.
Thư Dư vội nói, "Yên tâm, ta tuyệt đối không làm chuyện xấu. Ngươi biết ta mà, nếu ta mà làm chuyện gì 'thương thiên hại lý', sư phụ cũng sẽ không tha cho ta đâu, đúng không? Cái này ngươi cứ yên tâm."
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi." Thư Dư quả quyết gật đầu, "Ngươi xem mặt ta này, rõ ràng là cô nương thiện lương, đúng không nào?"
Khâu đạo cô, "..."
"Cho nên Khâu sư tỷ, ta tìm Miêu lão gia giúp đỡ, thứ nhất là để tiện cho mình, thứ hai cũng là giúp hắn giảm bớt tội nghiệt. Nhưng mà, ta không quen biết Miêu lão gia, nhờ hắn giúp thì hắn chắc chắn không đồng ý, ngược lại còn có thể đối phó ta. Vì vậy, trước khi tìm hắn giúp đỡ, cần Khâu sư tỷ cũng giúp ta một tay."
Khâu đạo cô sắp bị nàng làm cho quay cuồng đến chóng mặt, bà dừng một lúc lâu mới lên tiếng, "Giúp cái gì?"
"Nếu lúc đó ta đưa Miêu lão gia đến đạo quan, Khâu sư tỷ giúp ta chứng thực một chút, rằng Đông Thanh quan chủ chính là sư phụ của ta, hơn nữa còn là một sư phụ rất thương yêu ta, thế nào?"
Khâu đạo cô nhíu mày, bà cũng không phải người ngu dốt, rất nhanh đã nhận ra nàng định làm gì, "Ngươi định 'tiền trảm hậu tấu', sau đó để Miêu lão gia gặp quan chủ một lần sao?"
"Khâu sư tỷ, ta đây là đang kế thừa phẩm chất tốt đẹp của sư phụ ta."
"Phẩm chất gì?"
"Lúc trước khi sư phụ báo cho Thư gia biết thân phận ta không phải nữ nhi Thư gia, cũng là 'tiền trảm hậu tấu' mà." Dù bây giờ Thư Dư đã biết, Đông Thanh quan chủ làm vậy chắc chắn là có lý do.
Nhưng việc đó là 'tiền trảm hậu tấu' thì vẫn là sự thật mà.
Thư Dư bây giờ làm như vậy, cũng là có nguyên nhân.
Giữa sư đồ nên thấu hiểu nhau chứ nhỉ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận